TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 237

Kỷ Càn Khôn khẽ rùng mình, ánh mắt trở nên xa xăm, “Vợ ta để tóc dài,

hôm xảy ra sự việc, mặc bộ váy liền vải hoa màu xanh trắng, giày cao gót
màu bạc.”

Ánh mắt Nhạc Tiêu Tuệ hướng về phía Ngụy Quýnh, ra hiệu cho cậu đưa

tập tài liệu trên đầu gối lão Kỷ cho cô. Ngụy Quýnh làm theo. Nhạc Tiêu
Tuệ tháo chiếc kẹp giấy trên tập tài liệu ra, lật mở một lúc, chọn ra tài liệu
về vụ án Phùng Nam bị hại, sau đó chia số còn lại thành ba phần.

“Phân công hợp tác nhé.” Cô đưa hai phần trong số đó cho Kỷ Càn Khôn

và Ngụy Quýnh, “Chúng ta thử xem xem, những người phụ nữ đáng
thương này rốt cuộc có những điểm chung nào.”

Tài liệu của ba vụ án, ba người mỗi người xem một tập, Nhạc Tiêu Tuệ

còn chuẩn bị một cuốn sổ ghi chép để tiện ghi lại. Nhưng, sau khi nghiên
cứu một hồi lâu, trên cuốn sổ ghi chép chỉ có mấy dòng chữ:

Nữ, 27 - 35 tuổi.
Thân hình tương đối chuẩn.
Mất tích vào ban đêm.
Bỗng chốc, mọi người đều có phần nản chí, nhìn cuốn sổ ghi chép chỉ có

lèo tèo mấy chữ không nói gì. Kỷ Càn Khôn ngẫm nghĩ một lát, lại bổ sung
thêm một câu:

Bị hại lúc chỉ có một mình.
Nhạc Tiêu Tuệ ghé lại xem, lại ngẩng đầu nhìn Kỷ Càn Khôn.
“Ta đã tham dự phiên xét xử. Theo suy đoán của cảnh sát, gã chỉ chọn

những người phụ nữ đi bộ một mình vào buổi tối.” Lão Kỷ né tránh ánh
mắt của Nhạc Tiêu Tuệ, ngón tay run run châm một điếu thuốc, “Sau khi
lừa người bị hại lên ô tô, dùng vũ khí không sắc bén đánh vào đầu, sau đó
cưỡng dâm, giết hại.”

Ngụy Quýnh khẽ thở dài một tiếng, đặt tay lên vai Kỷ Càn Khôn, khẽ vỗ

một cái.

Nhạc Tiêu Tuệ cụp mắt xuống, viết vào cuốn sổ ghi chép: Biết lái xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.