TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 239

Ngụy Quýnh vẫn còn nhớ dáng vẻ của cô lúc ấy. Không cho phép nói

thêm điều gì, dứt khoát và kiên quyết.

Nghĩ đến đó, Ngụy Quýnh lại nhìn Nhạc Tiêu Tuệ. Cô gái dường như

đang suy nghĩ điều gì, nét mặt vừa buồn bã oán trách, vừa mệt mỏi. Điều
này kéo suy nghĩ của Ngụy Quýnh trở về với hiện thực, làm cậu bắt đầu
thầm lo lắng, vì Nhạc Tiêu Tuệ bảo cậu giúp một việc, rõ ràng không phải
là việc khiến cho người ta vui vẻ.

Chiếc xe taxi nhanh chóng đi vào khu vực nội thành, khoảng nửa tiếng

sau, đỗ ở trước cửa một nhà hàng trên đường Vĩnh An. Nhạc Tiêu Tuệ trả
tiền xe, ra hiệu cho Ngụy Quýnh đi theo cô.

Mặt tiền nhà hàng không rộng, chủ yếu kinh doanh đồ ăn Tứ Xuyên. Qua

đẳng cấp trang trí nội thất bên trong, có thể thấy nhà hàng này thuộc mức
tiêu dùng vừa và thấp. Nhạc Tiêu Tuệ đi phía trước, xuyên qua gian sảnh
gần như đầy chật khách, đi thẳng vào một phòng riêng. Một người đàn ông
trung niên đợi ở cửa phòng riêng, nhìn thấy Nhạc Tiêu Tuệ, vội bước ra
đón.

“Ái chà, Tiêu Tuệ, cuối cùng cháu cũng đến rồi.”
Nhạc Tiêu Tuệ chỉ khẽ gật đầu, đi qua người ông ta, đẩy cửa bước vào

trong.

Bên trong gian phòng riêng còn có sáu người, đều là đàn ông, độ tuổi

tầm trên dưới 50. Một người đàn ông mặc áo len màu vàng nâu nhạt quay
lưng về phía cửa, đang nói rất to, một tay liên tục gõ lên bàn. Năm người
đàn ông còn lại chen chúc ngồi ở phía bên kia chiếc bàn tròn, nét mặt vừa
bất lực vừa chán ngán.

Ngụy Quýnh vừa bước vào cửa, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, đồng

thời phía dưới chân vọng tới những âm thanh lạ. Cậu cúi đầu nhìn xuống,
trên sàn là một bãi lộn xộn, cốc và đĩa thức ăn bị ném vỡ lẫn trong thức ăn
thừa, như thể có người đã hất cả đĩa lòng lợn sốt xuống đất.

Nhạc Tiêu Tuệ cau mày bước về phía người đàn ông đang to tiếng, vỗ

vào vai ông ta, “Bố, về thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.