TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 240

Nhưng người đàn ông đột ngột hất tay, đập mạnh vào người Nhạc Tiêu

Tuệ.

“Con mặc kệ bố, bố phải nói với bọn họ cho ra nhẽ…”
Một người đàn ông trung niên phía đối diện đứng lên, “Nào! Ông Nhạc,

đừng có đánh con!”

“Không sao đâu ạ.” Nhạc Tiêu Tuệ vừa xoa chỗ đau, vừa nở nụ cười vẻ

có lỗi với những người đàn ông phía đối diện, “Áo của bố cháu đâu ạ?”

Rất nhanh chóng, một chiếc áo lông vũ màu đen được ném qua. Nhạc

Tiêu Tuệ khoác chiếc áo lông vũ lên người người đàn ông, quay ra nói khẽ
với Ngụy Quýnh: “Nào, giúp tớ dìu ông ấy.”

Ngụy Quýnh làm theo. Vòng ra phía trước người đàn ông, lúc này cậu

mới nhìn rõ mặt của đối phương - gầy gò, râu ngắn và cứng, nếp nhăn đầy
mặt, đỏ rực một cách bệnh tật - nhìn một cái liền nhận ra ngay là kết quả
của việc nghiện rượu trong khoảng thời gian dài.

Không biết là do hơi rượu bốc lên, hay là do gào thét quá to nên kiệt sức,

người đàn ông nhắm mắt lại, dựa vào ghế liên tục thở hổn hển. Ngụy
Quýnh rất khó nhọc mới đỡ được ông ta dậy, miễn cưỡng lôi ông ta ra khỏi
căn phòng.

Phía sau lưng họ, Nhạc Tiêu Tuệ liên tiếp xin lỗi những người đàn ông.

Cuối cùng, họ đã đi ra khỏi nhà hàng, người đàn ông trung niên đó theo ra
cùng họ.

Suốt dọc đường, người đàn ông trung niên không ngớt oán thán:
“Tết nhất mà, mấy ông già chúng tôi muốn tụ tập một tí. Cháu cũng biết

bố cháu rồi đấy, uống rượu vào cứ như biến thành người khác, cho nên mới
không gọi ông ấy. Ai mà biết được ông ấy lại tự tìm đến, vào một cái là
uống luôn, uống vào là chửi, chửi xong lại đập…”

Nhạc Tiêu Tuệ vâng vâng dạ dạ đáp lời, khó nhọc đỡ lấy vai bố. Ra đến

bên đường, người đàn ông trung niên bảo “Chăm sóc bố cháu cẩn thận nhé”
rồi quay trở lại. Nhạc Tiêu Tuệ và Ngụy Quýnh dìu người đàn ông mềm oặt
như bún, vẫy tay gọi taxi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.