TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 287

Ông nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy không yên tâm, lại gọi điện thoại cho Lạc

Doanh. Lần này còn phải đợi lâu hơn, Lạc Thiếu Hoa đang định ngắt cú
điện thoại gọi lại, bỗng đầu kia bắt máy.

Lạc Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm, “Doanh Doanh, con đang ở đâu?”
Kỳ lạ là, Lạc Doanh không hề đáp lời. Tiếng một cơn gió thổi ù ù vọng

tới từ đầu bên kia điện thoại, dường như đang ở một chỗ trống vắng ngoài
trời.

“Doanh Doanh?” Lạc Thiếu Hoa đưa sát điện thoại di động vào tai, “Con

đang ở đâu?”

Trong ống nghe vẫn chỉ có tiếng gió, dần dần, Lạc Thiếu Hoa nhận ra

trong đó còn có cả tiếng thở chầm chậm và bình thản của một người. Đang
định lên tiếng hỏi thì bên tai bỗng vang lên một chuỗi cười khe khẽ.

“Ha ha.” Tiếp đó, một giọng đàn ông rất trầm vang lên, “Cảnh sát Lạc,

chào ông.”

Bàn tay đang cầm chặt điện thoại của Lạc Thiếu Hoa run bắn lên, tim

như bị ai đó bóp nghẹt rất mạnh, ông ngớ ra mấy giây, mới hỏi được thành
tiếng: “Anh là ai?”

“Ông biết tôi là ai.” Giọng gã đàn ông thủng thẳng, “Muốn tìm con gái

ông phải không?”

“Doanh Doanh ở đâu?” Lạc Thiếu Hoa đứng bật dậy, dằn giọng hỏi:

“Mày đã làm gì nó?”

“Bây giờ e là cô ta không thể nghe điện thoại của ông được.” Gã đàn ông

lại cất tiếng cười, “Ông thật sự muốn biết tôi đang làm gì cô ta?”

“Tao cảnh cáo mày,” giọng Lạc Thiếu Hoa run lên, chiếc điện thoại di

động bị ông bóp chặt đến mức phát ra những tiếng kêu rắc rắc, “Nếu mày
dám làm hại con gái tao…”

“Tay tôi đang ở trên ngực của cô ta, đàn bà hơn 30 tuổi, giữ dáng còn

ngon phết.” Gã đàn ông dường như không hề để ý đến lời đe dọa của Lạc
Thiếu Hoa, vẫn cứ tự nói, “Áo lót màu đen. Hừm, là loại tôi thích đấy, rất
gợi cảm…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.