TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 288

“Mày đừng có đụng vào nó!” Cuối cùng Lạc Thiếu Hoa gầm lên, “Nếu

không, tao sẽ giết mày!”

Đầu bên kia ống nghe bỗng hoàn toàn yên ắng. Mấy giây sau, giọng gã

đàn ông lại vang lên, giọng nói trở nên lạnh toát.

“Hai mươi phút nữa, tuyến tàu điện ngầm số 2, ga đường Xuân Dương,

đi về phía Thế Kỷ Thành, đến một mình.”

Dứt lời, gã đàn ông liền ngắt điện thoại.
Lạc Thiếu Hoa chửi to một tiếng, gọi lại, điện thoại di động của con gái

đã tắt máy.

Ông không dám chần chừ, bật dậy lao ra ngoài cửa, vừa mở cửa phòng

đã đâm sầm vào Kim Phượng.

“Sao thế?” Kim Phượng ngạc nhiên nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của Lạc

Thiếu Hoa, “Em vừa nghe thấy anh hét ầm ầm.”

Lạc Thiếu Hoa đẩy Kim Phượng ra, chỉ nói một câu “ở nhà đợi anh” rồi

lao ra khỏi nhà.

Lúc này đã gần mười rưỡi đêm, trên đường rất ít xe cộ. Nhưng, Lạc

Thiếu Hoa vẫn thấy tốc độ của mình không đủ nhanh. Ông ngồi trong
buồng lái, bàn tay cầm vô lăng đã siết mạnh đến mức gân cốt gồ hết cả lên,
điên cuồng rú còi về phía tất cả những chiếc xe ở phía trước, còn đèn đỏ, đã
không còn trong tầm chú ý của ông.

Con gái, con gái tôi!
Phóng điên cuồng suốt dọc đường, khi đến cửa vào ga tàu điện ngầm

đường Xuân Dương, còn cách thời gian chỉ định của đối phương năm phút.
Lạc Thiếu Hoa khóa xe xong, xách ba lô lên lao vào trong ga. Chạy đến
trước sơ đồ chỉ dẫn tuyến tàu điện ngầm, ông nhìn lướt qua một lượt:
Tuyến số 2 là một tuyến tàu điện ngầm đi từ nam sang bắc, cắt ngang qua
thành phố. Ga cuối cùng ở phía nam là Học viện Y khoa thành phố, ga cuối
cùng ở phía bắc là Thế Kỷ Thành. Lạc Thiếu Hoa không chần chừ, đi thẳng
đến cửa bán vé, mặc kệ cho hành khách phía sau chửi mắng, chen vào mua
một vé từ ga đó đến ga cuối cùng Thế Kỷ Thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.