TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 357

“Đúng thế, điều kiện rất tồi tàn.” Lâm Quốc Đống đưa cốc trà cho Trần

Hiểu. Cô gái cảm ơn, rồi bắt đầu uống từng ngụm nhỏ. Lâm Quốc Đống
bưng cốc trà, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nghiêng ngó nhìn xuống phía
dưới tòa nhà.

Nhiệt độ hôm nay cao hơn mấy hôm trước một chút, dấu hiệu trời đất

đang hồi xuân đã rõ rệt hơn. Trên cửa sổ vẫn còn một chút tuyết đọng chưa
tan hết, đang nhẹ bay hơi dưới ánh mặt trời buổi chiều.

Từ sau hôm đưa ra lời cảnh báo đối với Lạc Thiếu Hoa, kẻ theo dõi đáng

chết đó đã không thấy xuất hiện nữa. Miếng băng dính dán trên khung cửa
nhà mình đã mất độ dính từ lâu, và lặng lẽ rơi xuống vào một buổi sớm nào
đó. Vết thương trên tay do mình tự cắt cũng dần dần lành lại, còn trái tim
của Lâm Quốc Đống đang từ từ thức tỉnh trong thời tiết ấm dần.

Bỗng một tiếng chuông báo vang lên phía sau lưng. Hắn quay đầu lại,

nhìn thấy Trần Hiểu đã ngồi trên giường mình, đang lấy điện thoại di động
từ trong túi quần ra, xem xong liền vứt chiếc điện thoại di động xuống
giường, nét mặt hờ hững.

“Bạn trai à?”
“Vâng, hỏi thăm lấy lệ.”
“Cậu ấy còn phải làm ở Bắc Kinh bao lâu?”
“Không biết.” Trần Hiểu không hề nhìn hắn, duỗi thẳng hai chân, hai bàn

chân để trần vắt lên nhau, “Cứ như là yêu qua mạng ấy.”

Lâm Quốc Đống cười cười, vừa uống trà vừa ngắm nhìn cô.
Hôm nay cô gái mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, quần bò xanh

thẫm. Những đường cong trên cơ thể rất cân đối, đôi chân dài thẳng tắp.
Gương mặt vẫn ửng hồng vì uống bia, lại uống trà nóng vào người, thoảng
hơi nước huyền ảo.

Lâm Quốc Đống từ từ bước tới, ngồi xuống giường kề vai bên cô gái.

Sức nặng của hai người khiến chiếc đệm giường lún xuống, người Trần
Hiểu liền nghiêng sát lại, khẽ tựa lên người Lâm Quốc Đống. Nhưng cô
không hề né tránh hay chỉnh lại tư thế, mặc cho vai mình dính sát vào Lâm
Quốc Đống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.