TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 415

“Đỗ Thành?” Lạc Thiếu Hoa nhíu mày, tiếp đó mặt liền biến sắc, “Cậu

ấy biết rồi à?”

“Ừ.” Sắc mặt Mã Kiện tối sầm, gật đầu, “Nó đã điều tra đến Lâm Quốc

Đống rồi.”

“Chết tiệt!” Lạc Thiếu Hoa quất mạnh chiếc khăn mặt vào bức vách gỗ,

“Thằng này, mẹ kiếp, được đấy!”

Ông chống hai tay vào hông, đứng thở dốc, hỏi nhỏ: “Thế, bây giờ làm

thế nào?”

“Đỗ Thành chắc chắn không biết nhiều hơn chúng ta.” Mã Kiện trầm

ngâm một lúc, “Cho dù nó có điều tra đến Lâm Quốc Đống, thì tạm thời
cũng sẽ chưa có hành động gì.”

“Liệu cậu ấy có tố giác chúng ta không?”
“Không.” Mã Kiện cười nhạt, lắc đầu, “Trừ phi nó chứng minh được

Lâm Quốc Đống là hung thủ.”

Lạc Thiếu Hoa ngẫm nghĩ, thấy phán đoán của Mã Kiện chính xác. Tiền

đề để truy cứu trách nhiệm về vụ án sai năm đó là phải xác định được rằng
Lâm Quốc Đống có tội. Không có chứng cứ, chỉ dựa vào lời buộc tội của
Đỗ Thành, bất cứ ai cũng không tin cậu ta. Có điều, như vậy có nghĩa là
mỗi một ngày của quãng đời còn lại đều phải sống trong nơm nớp lo sợ.
Trừ phi…

“Anh Mã,” Lạc Thiếu Hoa chậm rãi lên tiếng, “Anh đi thăm Đỗ Thành

chưa?”

“Chưa, chỉ nhờ Trương Chấn Lương biếu một chút tiền. Nghe nói nó…”
Mã Kiện bỗng quay người nhìn Lạc Thiếu Hoa, đã hiểu ra ngầm ý trong

lời nói của ông.

“Thiếu Hoa, mẹ kiếp, cậu nghĩ cái gì thế hả?” Vẻ mặt Mã Kiện đầy tức

giận, “Dù thế nào đi nữa, thằng Thành trước đây cũng là anh em của chúng
ta!”

“Không phải, không phải là em mong cậu ấy chết.” Lạc Thiếu Hoa vội

giải thích, “Em chỉ là… Em đã làm liên lụy đến anh, em không thể…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.