“Đừng nói nữa!” Đầu óc Mã Kiện rối tung, “Cho dù Thành nó không còn
nữa, thì cũng rất khó đảm bảo là thằng đồ đệ của nó, Trương Chấn Lương,
không tiếp tục điều tra nữa.”
Lạc Thiếu Hoa ôm mặt, ngồi phịch xuống chiếc ghế dài, mãi không nói
gì. Một lúc lâu sau, ông thở dài một tiếng, lắp bắp nói: “Anh Mã, hay là em
giao chứng cứ ra nhé, thông tin lưu trữ về việc Lâm Quốc Đống mượn xe
năm đó và tấm chắn nắng vẫn ở trong nhà em. Em đã hỏi rồi, DNA chắc
vẫn kiểm tra ra được, chỉ cần mất thêm tí công sức lúc lấy lời khai của hắn,
chắc là đủ chứng cứ…”
“Mẹ kiếp, cậu điên rồi à?!” Mã Kiện trừng mắt, “Cho dù là cậu không
phải ngồi tù, chẳng nhẽ không cần tí thể diện nào nữa hả? Cả đời chúng ta
làm cảnh sát, ngoài vinh quang ra, mẹ kiếp, còn vì cái gì được nữa?”
“Thế thì làm thế nào?!” Giọng Lạc Thiếu Hoa đã như sắp khóc, “Chẳng
lẽ em cứ khoanh tay đứng nhìn Lâm Quốc Đống giết người? Chẳng lẽ ngày
nào em cũng phải nơm nớp lo sợ chờ đến lúc sự việc này bị lộ ra?”
“Đấy chính là nguyên nhân hôm nay tôi tìm cậu đến.” Mã Kiện bỗng
bình tĩnh trở lại, khóe miệng thậm chí còn thoáng hiện một nụ cười như có
như không.
Lạc Thiếu Hoa sững người nhìn ông ta, ngớ ra một hồi lâu mới lắp bắp
hỏi: “Ý anh là?”
“Buộc phải giải quyết Lâm Quốc Đống, nếu không sớm muộn cũng sẽ có
chuyện.” Nụ cười trên gương mặt Mã Kiện tắt ngấm, ánh mắt trở nên dữ
dội, “Mà còn phải nhanh chóng trước Đỗ Thành.”
Lạc Thiếu Hoa vẫn tỏ vẻ không hiểu thế nào.
Mã Kiện lấy điện thoại di động, mở kho ảnh, nhấn vào một bức ảnh
trong đó, đưa ra trước mặt Lạc Thiếu Hoa.
Trong ảnh là một cô gái, vẻ chừng hai mấy tuổi, gương mặt xinh đẹp
ngọt ngào, dáng người cân đối, đang mua trà sữa ở một tiệm đồ uống.
Ngón tay Mã Kiện lướt trên màn hình, những tấm hình của cô gái lần
lượt hiện ra.