TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 505

Đỗ Thành nhìn họ khuất trong thang máy, trong lòng nặng nề khó chịu,

nhưng không có cách nào khác, quay người đi về phía văn phòng phó cục
trưởng.

Đoàn Hồng Khánh ở trong văn phòng, đang lắng nghe một người phụ nữ

luống tuổi ngồi trên ghế salon khóc lóc, liên lục an ủi bà ta. Người ngồi ở
đầu kia ghế salon là Lạc Thiếu Hoa. Ông hơi ngửa đầu lên, gáy tì vào
tường, hai mắt nhắm chặt, nước mắt giàn giụa trên mặt.

Đỗ Thành vừa bước vào, người phụ nữ gắng gượng đứng lên, túm chặt

lấy cổ áo Đỗ Thành.

“Thành, Thành…” Giọng bà ta vừa đau đớn, lại vừa như khẩn cầu,

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, ông Mã đang mạnh khỏe như thế, làm
sao lại đi ngay được…”

“Chị, chị đừng buồn quá.” Đỗ Thành dìu người phụ nữ ngồi xuống,

“Anh Mã đi cứu người, cho đến lúc chết… anh ấy vẫn không quên mình là
một cảnh sát.”

“Tôi tưởng là về hưu rồi ông ấy sẽ không phải suốt ngày nơm nớp lo âu

nữa…” Bà lại khóc nghẹn ngào, “Ông già này, cố quá sức mình làm cái gì
cơ chứ.”

Tiếng khóc của người phụ nữ âm vang trong văn phòng yên tĩnh. Đỗ

Thành ngồi bên cạnh bà, nắm chặt đôi bàn tay nhăn nheo, nỗi buồn đau
trong lòng lại càng tăng lên gấp bội. Đoàn Hồng Khánh cúi đầu, ngồi dựa
vào chiếc ghế làm việc, im lặng không nói gì. Lạc Thiếu Hoa vẫn giữ tư thế
khi nãy, ngồi yên lặng, nước mắt không ngừng chảy trên mặt.

Một lúc lâu sau, người phụ nữ dần thôi khóc. Bà lau mắt, buông một

tiếng thở dài, “Ông Mã ở đâu? Tôi muốn đi gặp ông ấy.”

“Chị ơi, thôi chị đừng đi thì hơn.” Đoàn Hồng Khánh có vẻ khó xử,

“Quan trọng nhất là phải giữ gìn sức khỏe.”

“Không được.” Người phụ nữ từ chối, giọng vô cùng cương quyết. Tiếp

đó, giọng bà lại nghẹn ngào, “Tôi không thể để ông ấy thui thủi một
mình…”

Đoàn Hồng Khánh nhìn Đỗ Thành, Đỗ Thành khẽ gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.