Ông ấn vào chiếc máy gọi trên bàn, ra lệnh cho thư ký đưa bà đến nhà
khâm liệm.
Sau khi người phụ nữ đi khỏi, sự im lặng chết chóc lại bao trùm lên căn
phòng. Đoàn Hồng Khánh ngồi bất động một lúc lâu bên bàn làm việc, rồi
đứng dậy rót cho Đỗ Thành và Lạc Thiếu Hoa mỗi người một cốc nước.
Tiếp đó, ông kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện với chiếc ghế salon, đưa mắt
hết nhìn mặt Đỗ Thành lại nhìn mặt Lạc Thiếu Hoa.
“Thành, ông nói xem. Tối hôm qua, rốt cuộc là như thế nào, tại sao Mã
Kiện lại xuất hiện ở hiện trường?”
“Mọi người đều biết rất rõ.” Đỗ Thành hừ một tiếng, hất hàm về phía
Lạc Thiếu Hoa, “Ông ấy càng rõ hơn.”
Đoàn Hồng Khánh nhìn Lạc Thiếu Hoa. Lạc Thiếu Hoa cuối cùng cũng
cử động, khom lưng, cúi đầu, luồn hai tay vào tóc, thở dài một tiếng.
“Tại sao Mã Kiện lại biết là tôi đến tòa nhà Duy Cảnh?” Đỗ Thành trừng
trừng nhìn Lạc Thiếu Hoa, “Có phải là anh báo cho anh ấy không?”
“Anh ấy hoàn toàn không cần tôi báo tin.” Lạc Thiếu Hoa gục trán lên
đầu gối, giọng nghèn nghẹt không rõ, “Anh ấy có đồ đệ trong Cục.”
Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu lên, “Nhất cử nhất động của cậu, đều nằm
trong tầm kiểm soát của anh ấy.”
“Tại sao anh không đi?”
Lạc Thiếu Hoa quay đầu đi, nhắm mắt lại.
“Tại sao anh không đi?” Đỗ Thành đứng lên, nghiến chặt răng. Đoàn
Hồng Khánh vội kéo ông lại, nhưng đã bị ông đẩy ra.
Đỗ Thành đứng sừng sững trước mặt Lạc Thiếu Hoa, nhìn từ trên cao
xuống.
“Nói xem!”
Chưa dứt lời, Đỗ Thành đã vung tay lên, đánh mạnh vào đầu Lạc Thiếu
Hoa.
Đoàn Hồng Khánh nhao người ra phía trước, dường như định đưa tay
ngăn lại. Nhưng, ông lập tức dừng lại, im lặng nhìn Đỗ Thành.