Đầu Lạc Thiếu Hoa vẹo sang một bên vì cú đánh. Ông quay lại, vừa định
nhìn Đỗ Thành, lại bị tát một nhát rất mạnh vào mặt.
“Người đáng chết là anh!” Đỗ Thành vằn mắt méo miệng, cánh tay chỉ
vào Lạc Thiếu Hoa run lên bần bật, “Người đáng bị đâm chết là anh!”
Lạc Thiếu Hoa ngây ra nhìn lại ông, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, nở
một nụ cười méo xệch, “Đúng thế, tất cả đều là lỗi của tôi…”
“Nếu anh giao chứng cứ ra ngay từ đầu, thì tất cả những việc này đều sẽ
không xảy ra.” Đỗ Thành xòe hai tay, “Anh Mã đã chết rồi. Nếu anh còn
tiếp tục giấu nữa, anh ấy sẽ chết không nhắm mắt.”
Lạc Thiếu Hoa nhìn đi chỗ khác, khẽ bật ra một chữ, “Không.”
“Tôi đập chết con mẹ anh!” Đỗ Thành nổi điên, vung nắm đấm lên đánh
tiếp, “Tại sao?!”
Đoàn Hồng Khánh không thể nhẫn nhịn tiếp được nữa, ôm chặt lấy eo
lưng Đỗ Thành.
Lạc Thiếu Hoa nhìn hai người giằng co không dứt, mặt không biểu lộ sắc
thái gì, nói từng chữ một: “Như là cậu đã nói, anh Mã đã chết rồi, tôi không
thể để anh ấy chịu thêm bất cứ một vết đen nào nữa.”
“Anh làm cái cục cứt gì thế hả!” Đỗ Thành ra sức giằng ra, “Anh Mã là
vì cứu người! Đến lúc chết, anh ấy vẫn là một cảnh sát! Còn anh thì sao?
Mẹ kiếp, anh đúng là một con rùa rụt cổ vô trách nhiệm khốn kiếp!”
Lạc Thiếu Hoa sững người. Một lúc lâu sau, ông từ từ đứng lên, nói với
Đoàn Hồng Khánh: “Cục trưởng Đoàn, cho dù thế nào, cũng nhất định phải
nhanh chóng bắt được Lâm Quốc Đống. Nếu hắn kháng cự không cho bắt,
bắn chết hắn.”
Dứt lời, ông lại quay sang Đỗ Thành đang chực xông vào mình, “Sai lầm
tôi gây ra, tôi tự gánh chịu.”
Tiếp đó, ông liền loạng choạng bước đến cạnh cửa, mở cửa đi ra ngoài.
Đoàn Hồng Khánh đẩy Đỗ Thành đang giãy giụa ra, đứng chống nạnh
thở hổn hển. Một lát sau, ông nhấc điện thoại lên, thoăn thoắt bấm số.