TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 61

Đoàn Hồng Khánh ngớ ra, vẻ mặt kinh ngạc, tiếp đó trở nên rầu rĩ.
“Mẹ kiếp! Lại nữa.” Ông khoát tay rất mạnh, dường như muốn xua đuổi

một thứ khiến người ta bực mình ở trước mắt đi, “Ông Đỗ, ông có thôi đi
không.”

“Không thôi.” Nụ cười trên mặt Đỗ Thành dần biến mất, “Không điều ra

rõ vụ án đó - thì không thôi.”

“Ông có bệnh hả?” Đoàn Hồng Khánh cao giọng, “Năm nay ông bao

nhiêu tuổi rồi?”

Đỗ Thành không nói gì, nhìn thẳng vào Đoàn Hồng Khánh.
“Không nói? Được, tôi trả lời hộ ông, 58 rồi, còn hai năm nữa về hưu.”

Đoàn Hồng Khánh nhìn ra phía cửa, dường như đang cố hết sức kiềm chế
giọng nói của mình, “Ông làm bao nhiêu năm rồi, mẹ kiếp, đồ đệ đã làm
đội trưởng rồi mà đến cái chức trưởng phòng ông cũng không lên nổi, vì
sao, trong đầu ông không rõ sao?”

“Rõ chứ.” Đỗ Thành nhướng mày lên, “Cho nên muốn phá một vụ án

lớn mà lại, trước khi chết cũng được lên tí chức.”

“Phá cái chết tiệt.” Đoàn Hồng Khánh bực mình, “Vụ án đã kết thúc hơn

hai mươi năm rồi, người đã bắn chết rồi, ông còn điều tra cái cục cứt gì
hả?”

“Tôi vẫn giữ câu đó, không phải là anh ta.” Đỗ Thành bình tĩnh nhìn

Đoàn Hồng Khánh, “Chúng ta đã bắt nhầm người.”

“Thôi được rồi. Tôi cũng không tranh luận với ông nữa.” Đoàn Hồng

Khánh xua tay, đứng dậy, “Từ hôm nay trở đi, tôi cho ông nghỉ phép dài
ngày, ông ngoan ngoãn ở yên đấy!”

“Được!” Đỗ Thành cũng không đôi co nữa, dập tắt thuốc, “Đằng nào thì

tôi cũng sẽ còn tìm ông.”

Đoàn Hồng Khánh cau mày nhìn ông, “Tiền lương, tiền thưởng vẫn phát

như cũ, bảo bọn Chấn Lương xếp lịch thay nhau đến chăm sóc ông.”

“Không cần.” Đỗ Thành lắc đầu, đứng dậy đi ra cửa, “Sắp cuối năm rồi,

nhiều việc, cứ để chúng nó làm việc của mình, hơn nữa, tôi một mình cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.