TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 62

quen rồi.”

Vừa mở cửa, Đoàn Hồng Khánh lại gọi ông lại.
“Ông Đỗ,” Vẻ mặt Đoàn Hồng Khánh rất phức tạp, “Ông giữ gìn sức

khỏe, vui vẻ… sống hết một năm này.”

Đỗ Thành nhìn ông mấy giây, mỉm cười, “Biết rồi.”
Ra khỏi văn phòng cục trưởng, Đỗ Thành đi thẳng vào thang máy, cẩn

thận tránh mặt người quen, để không lại phải kể lại một lần nữa về bệnh
tình, rồi lại phải nghe một lô lốc những lời an ủi.

Nửa tiếng sau, Đỗ Thành về đến nhà. Lúc mở cửa ra, một mùi ẩm mốc

lẫn với bụi phả vào mặt. Đỗ Thành lẩm bẩm chửi tục một câu, khịt khịt
mũi, đi thẳng vào trong bếp.

Trong chiếc nồi gang trên bếp ga, nửa nồi mì nấu với trứng gà đã mốc

xanh. Đỗ Thành đổ mì vào thùng rác, rửa sạch nồi. Tiếp đó, ông mở tủ
lạnh, lấy ra một cọng hành đã khô quắt, thái một chút hành hoa, đun nóng
nồi, bỏ dầu vào, lúc cho hành hoa vào, “xèo” một tiếng, khói dầu bốc lên,
căn phòng phủ đầy bụi trở nên có sinh khí.

Đỗ Thành đảo mấy nhát, thêm nước, đậy nắp vung vào.
Trong lúc chờ nước sôi, Đỗ Thành cầm cái giẻ lên bắt đầu lau dọn, vừa

lau sạch được cái bàn, bụng đã bắt đầu nhâm nhẩm đau. Mồ hôi rịn ra trên
mặt ông, sau khi cố gắng lau sạch chiếc khung ảnh trên cái tủ năm ngăn
kéo, ông liền vứt cái giẻ sang một bên, ngồi xuống cạnh bàn thở dốc.

Ngồi một lúc, chiếc nồi gang trên bếp ga vọng ra tiếng sôi bùng bục,

từng luồng hơi nóng bốc ra từ mép vung nồi. Đỗ Thành lấy trong tủ lạnh ra
một quả trứng gà, đập vỡ, thả vào nồi, rồi lại mở tủ bếp, tìm lấy một nắm
mì, cho vào trong nồi đun.

Ăn xong bữa trưa đơn giản, Đỗ Thành hút một điếu thuốc, sắc mặt cũng

trở nên hồng hào. Ông đi vào phòng ngủ, lôi ra một chiếc va li đựng quần
áo bằng vải bạt kiểu cũ, khó nhọc xách ra phòng ăn. Đẩy bát mì sang một
bên, ông đặt va li quần áo lên mặt bàn ăn, lau qua lớp bụi rồi mở khóa va li.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.