TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 91

mất đầu và tứ chi không hề có quá nhiều đặc trưng của cơ thể con người,
thậm chí ông còn nghi hoặc mất mấy giây mới nhận ra đó là cái gì.

Cảm giác ngay sau đó, là phẫn nộ.
Một con người, rốt cuộc là ở tâm thái như thế nào mà cắt xẻ cơ thể một

người phụ nữ ra thành những mảnh như vậy?

Nếu lúc đó hắn ở ngay trước mắt mình, Đỗ Thành nhất định sẽ moi não

hắn ra xem bên trong rốt cuộc là có những gì?

Hơn nữa ông tin rằng, khi đó những người đồng đội già cũng có suy nghĩ

như mình.

Cho dù, cuối cùng họ đã vì vụ án này mà thù hận lẫn nhau.
Đỗ Thành châm một điếu thuốc lá, khẽ nhắm mắt lại, cố gắng để mình

không căng thẳng. Cơ thể của một người phụ nữ đã từng bị vứt bỏ tại chỗ
này, cho dù bao nhiêu thời gian đã trôi qua, chắc chắn vẫn sẽ có một cảm
giác nào đó còn lưu lại. Ông muốn nắm lấy cảm giác ấy, sau đó lần tìm
ngược trở lại, cho đến tận cái đêm vào hai mươi ba năm trước đó, nhìn rõ
mặt mũi hắn, tóm được hắn, khóa chặt cái còng số tám vào tay hắn.

“Này, đồng chí kia!”
Đỗ Thành mở mắt ra, quay đầu lại, nhìn thấy một cụ già đang cầm chổi

và chiếc sọt đựng rác, mặc bộ đồ đồng phục của nhân viên vệ sinh môi
trường, nghiêm nghị nhìn ông.

“Không được phép tiểu tiện ở đây!”
Nửa tiếng đồng hồ sau, Đỗ Thành dừng xe lại trước cổng vào quảng

trường Vạn Đạt khu Thiết Đông, nheo mắt quan sát tòa nhà thương mại bốn
tầng đó, cuối cùng đã nhìn thấy tấm biển hiệu “Số 87 đường Bình Giang” ở
cửa vào trung tâm thương mại. Ông với lấy chiếc túi đeo chéo trên ghế lái
phụ, lấy tấm bản đồ năm 1990 ra, tìm vị trí khu nhân thân nhà máy xe cơ
giới số 87 đường Bình Giang, lấy bút đỏ đánh dấu gạch chéo, tiếp đó, lái xe
rời đi.

2 giờ 5 phút chiều, Đỗ Thành đã ngồi ở văn phòng của bộ phận nhân sự

của nhà máy xe cơ giới (bây giờ đã đổi tên thành tập đoàn Chế tạo xe cơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.