TAM QUỐC CHÍ - NGỤY CHÍ - Trang 390

Ngô, Thục cũng chẳng thể bền lâu được, huống hồ Thục chỉ lấy được nơi
biên ngoại, ta lấy được cả vùng đất ở phía trong!”

(8)

Đế nói: “Người ta đã

xưng thần chịu hàng mà ta lại đánh họ, tất sẽ ngăn trở lòng muốn hàng của
thiên hạ sau này, họ tất lấy thế làm sợ hãi, việc ấy chẳng nên làm! Chẳng
bằng cô nhận cho Ngô hàng, nhân đó tập kích phía sau quân Thục thì
hơn?” Diệp thưa: “Thục ở xa mà Ngô ở gần, nếu Thục hay tin Trung Quốc
đến đánh, họ tất rút quân về, chẳng thể khác được. Nay Bị đang thịnh nộ,
cố sức hưng binh đánh Ngô, nếu hay tin ta cũng phạt Ngô, tính rằng Ngô ắt
phải mất, tất sẽ hoan hỉ tiến binh cùng với ta tranh giành đất đai nước Ngô,
hẳn không đổi ý dẹp bỏ nỗi tức giận mà cứu giúp Ngô, cái thế tất nhiên
phải xảy ra như vậy.” Đế không nghe, cứ nhận cho Ngô hàng, rồi bái
Quyền làm Ngô vương. Diệp lại tiến lên nói: “Chớ nên. Tiên đế xưa chinh
phạt, lấy được tám phần thiên hạ, uy chấn hải nội, Bệ hạ vâng mệnh trời
lên nối ngôi, về đức hợp với lẽ trời đất, tiếng thơm lan toả bốn phương,
việc ấy hiển nhiên là thật, nào phải kẻ hèn thần này nói lời xưng tụng đâu.
Quyền dẫu có hùng tài, thời Hán mạt cũng chỉ làm chức Phiêu kỵ Tướng
quân Nam Xương hầu mà thôi, chức quan nhỏ thì thế yếu. Làm kẻ sĩ dân thì
trong bụng vẫn còn uý kỵ Trung Quốc chúng ta, không dám cưỡng lại hòng
toan mưu việc lớn. Thế mà vì bất đắc dĩ mới chịu nhận hàng, lại ban cho
tước vương, phong thập vạn hộ hầu

(9)

, thiết nghĩ Bệ hạ chẳng thể ban cho

y tước vương được. Bởi kẻ ở ngôi vương, chỉ ở dưới thiên tử một bậc, phẩm
trật lễ phục gần như nhau. Nếu như Quyền chỉ có tước hầu, hẳn sĩ dân
Giang Nam với Quyền chưa thể có được cái nghĩa quân thần. Nay ta tin lời
trá hàng, phong cho chức lớn, ở ngôi vị tôn hào, nghĩa quân thần của họ
đã định, ấy chính là giúp hổ thêm cánh vậy. Quyền đã nhận ngôi vương,
sau này đánh được quân Thục, bên ngoài vẫn tỏ ra thần phục Trung Quốc,
để cho người trong nước đều biết thế, còn bên trong họ lại không tuân
mệnh Bệ hạ khiến Bệ hạ phải tức giận. Bệ hạ đùng đùng nổi giận, tất sẽ
hưng binh đến đánh, bấy giờ họ mới bố cáo với dân chúng ở đấy rằng: ‘Ta
đem lòng thờ phụng Trung Quốc, chẳng phải vì yêu đồ trân quý của họ
trọng vọng ngôi cao mà họ ban cho, vẫn định kỳ tiến cống đều đặn, chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.