TAM QUỐC CHÍ - THỤC CHÍ - Trang 148

tích cực trồng trọt, tích trữ lương thực, chờ đợi sơ hở của địch, hay nhất là
có thể đánh đổ quân giặc, tôn trợ vương thất, thứ đến có thể chiếm dần hai
châu Ung, Lương, mở rộng bờ cõi, hoặc ít ra cũng có thể cố thủ nơi hiểm
yếu, tính kế lâu dài. Đó là cơ hội trời cao ban cho chúng ta, không thể đánh
mất được. Tiên chủ nghe kế ấy, suất chư tướng tiến binh lấy Hán Trung,
Chính cũng đi theo. Năm Kiến An thứ hai mươi tư, Tiên chủ từ ải Dương
Bình qua sông Miện Thủy ở phía nam, men theo mặt trước núi, lập trại ở
Định Quân sơn. Hạ Hầu Uyên đưa quân tới tranh địa thế. Chính nói: Có thể
đánh. Tiên chủ ra lệnh cho Hoàng Trung từ trên cao gõ trống reo hò đánh
xuống, đại phá quân của Uyên, Uyên cùng các tướng đều phải nộp đầu. Tào
công dẫn binh tây chinh, nghe kế sách

(24)

của Chính, bèn rằng: Ta vẫn biết

Huyền Đức chẳng đủ sức, kế ấy tất có người chỉ cho vậy.

Thần Tùng Chi cho rằng Thục với Hán Trung, như môi với răng vậy. Sao

Lưu chủ lại không biết tới điều đó được? Sách lược chưa kịp triển khai, thì
Chính đã nói trước mà thôi. Vả lại biết nghe, dùng mưu hay để thành công
nghiệp, bá vương chi chủ có ai không như thế? Ngụy Vũ

(25)

cũng cho việc

có người chỉ dạy là kém ư! Những lời thừa thãi đầy sự sỉ nhục oán giận ấy,
chưa chắc đã là lời của Ngụy Vũ vậy.

Tiên chủ lên ngôi Hán Trung Vương, lấy Chính làm Thượng thư lệnh,

Hộ quân tướng quân. Năm sau Chính mất, lúc ấy bốn mươi lăm tuổi. Tiên
chủ thương tiếc Chính, rơi lệ nhiều ngày. Chính được đặt thụy là Dực Hầu.
Con Chính được ban tước quan nội hầu, làm quan tới Phụng xa đô úy, Thái
thú Hán Dương. Gia Cát Lượng với Chính tuy không cùng sở thích, nhưng
đều lấy việc công làm trọng. Lượng thường ngạc nhiên với trí thuật của
Chính. Tiên chủ vừa xưng đế xong, lập tức tính việc đông chinh Tôn Quyền
để rửa nhục cho Quan Vũ, quần thần can gián rất nhiều, nhưng Tiên chủ
chẳng nghe ai. Năm Chương Vũ nhị niên, đại quân bại trận, lui về Bạch Đế.
Lượng than rằng: Nếu còn Pháp Hiếu Trực, hẳn có thể ngăn cản chúa
thượng không đi sang đông; hoặc có sang đông, tất cũng không nguy hiểm
vậy. Tiên chủ giao chiến với Tào công, ở thế không lợi, nên lui binh, mà
Tiên chủ tức giận vô cùng không chịu lùi về, chẳng ai dám can. Tên bay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.