TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 135

Bạch Cửu cũng đã thấy uy lực của ta, cũng không hỏi lại, nói nhanh:

“Bảo trọng.” Ôm thắt lưng Mạch Khê muốn chạy. Mạch Khê giãy dụa
trong lòng hắn, một tay giữ chặt tay áo ta, dù nói gì cũng không buông ra,
có ý muốn cùng chết chung với ta.

Ta đang đau đầu, thì đám binh lính kia cũng tỉnh táo lại, thái giám kêu

lớn: “Bắt yêu nữ nghịch tặc! Ai bắt được sẽ có thưởng!” Đám binh lính lại
sợ hãi linh lực của ta, xô đẩy nhau nửa ngày vẫn không có ai dám xông lên.

Nhân cơ hội ấy, ta vuốt vuốt mái tóc mềm của Mạch Khê nói: “Mạch

Khê đừng sợ, Tam Sinh rất lợi hại, tạm thời các ngươi cứ đi trước, ta sẽ lập
tức đuổi theo."

Hắn vẫn kiên quyết không buông tay, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng và

sợ hãi. Nhìn thấy đám lính rục rịch xông lên, ta cuống quýt, không còn
cách nào khác, tàn nhẫn tách từng ngón tay hắn khỏi tay áo ta.

Hốc mắt hắn ngập nước, không tin ta lại làm như vậy. Ta không đành

lòng nhìn hắn. Bỏ tay hắn ra, quay lưng đi về phía trước hai bước, lạnh
lùng nói, “Đi!”

Mạch Khê không thể nói chuyện, rốt cuộc hắn đi thế nào, ta cũng

không biết. Nhưng trên mu bàn tay ta, vẫn còn sót lại giọt nước mắt của
hắn, nóng bỏng cháy người.

Không sao, ta nghĩ, đây cũng không phải sinh ly tử biệt. Ta và Mạch

Khê chắc chắn sẽ sớm gặp lại.

Bọn lính thấy Bạch Cửu chạy trốn, có chút hoảng hốt, mấy tên to gan

xông lên, ý muốn vượt qua ta đuổi theo Bạch Cửu.

Ta cười cười: "Dừng bước." Đây là lời nhẹ nhàng khuyên bảo, lúc nói,

đầu ngón tay ta đồng thời ngưng tụ âm khí, cánh tay vung lên, một luồng
âm khí dài và nhỏ xoẹt qua căn nhà, tách nó thành hai nửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.