TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 154

Tiếng đàn ngừng một chút, Mạch Khê mở mắt nhìn ta. Tuy rằng ngoài

mặt là đang cười, nhưng ý cười không lọt vào trong đáy mắt.

Ta càng nhìn càng thấy đau xót, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Ta cười giả ngu, đi ra phía sau Mạch Khê, ôm hắn từ phía sau lưng, ôm
chặt cổ hắn, không muốn buông tay. Thân mình hắn cứng lại, ta áp mặt vào
tai hắn, cũng không nói gì. Chỉ bình yên lắng nghe hơi thở ấm áp của nhau.

Không biết bao lâu sau, dường như Mạch Khê đã phục hồi tinh thần,

vỗ nhẹ nhẹ lên cánh tay đang giữ chặt cổ hắn của ta, ý bảo ta ngồi xuống
bên cạnh hắn. Hắn lấy một bông hoa mai từ bên cạnh bàn đưa cho ta, trên
giấy viết: “Ta nhớ rõ nàng thích hoa mai nhất, hôm nay trùng hợp nhìn thấy
một nhành mai nở rất đẹp, nên mang về cho nàng.”

Ta nhận lấy, nâng niu trong lòng bàn tay, hết ngắm lại đưa lên ngửi.

“Vẫn còn thích chứ?”

Nhìn bốn chữ trên giấy, lòng ta giống như dây cung bị hắn nhẹ nhàng

gẩy, nhộn nhạo dâng lên.

“Thích.” Ta giữ tay hắn, vuốt ve lòng bàn tay thô ráp, “Lấy toàn bộ

hoa trong trời đất đổi với ta, ta cũng không đổi nhành hoa chàng đã hái cho
ta.”

Ngón tay hắn co lại, nắm tay ta trong lòng bàn tay. Xiết chặt đến mức

ta cảm thấy đau.

“Mạch Khê, đàn cho ta một khúc đi, trước kia ta rất thích nghe chàng

đánh đàn.” Ta cười, “Ta muốn nghe khúc nhạc nào hùng tráng một chút.”

Mạch Khê gật gật đầu, đầu ngón tay hắn lướt qua dây đàn, tiếng nhạc

trầm bổng réo rắt vang lên, mang theo sát khí nơi sa trường, khí phách nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.