thống thiên hạ, chất chứa cảm xúc cô đơn của người anh hùng, âm vang tấu
lên.
Càng gần đến cuối khúc nhạc, giai điệu phát ra càng hùng hồn, gần
như tang thương. Hoặc giống như đang phát tiết cảm xúc, âm điệu dồn dập
nhanh chóng.
Khi âm điệu cuối cùng lọt vào bên tai, đột nhiên ta nói: “Mạch Khê,
muốn ngôi vị hoàng đế sao?”
Tay hắn dừng ở trên dây đàn, dư âm chưa kết thúc cũng ngừng lại.
Hắn không nhìn ta, chỉ nhìn chằm chằm vào dây đàn, gật gật đầu.
Ta cười nói: “Vậy đi đoạt đi. Ta đi cùng chàng.” Ta đặt hoa mai trên
dây đàn, hai tay giữ chặt tay phải hắn, nhẹ giọng nói: “Lần này, ta nhất định
sẽ không rời xa chàng.” Cả người hắn chấn động, lại chậm rãi mềm xuống.
Im lặng.
Sau đêm đó, Mạch Khê càng thêm bận rộn.
Ngày tấn công hoàng thành, trước khi ra chiến trường, đứng trước đại
quân đang chuẩn bị xuất phát, Mạch Khê mặc áo giáp đột nhiên xoay người
xuống ngựa, trước mặt mọi người, ôm chặt ta một cái. Cái ôm cứng rắn ấy
khiến ta cảm thấy không thoải mái, nhưng ta cũng không đẩy hắn ra, coi
như hắn đang làm nũng chốc lát trên người ta như mỗi lần xa nhau.
Ta vỗ vỗ bờ vai hắn: "Yên tâm đi."
Nhưng ta không thể để hắn một mình trên chiến trường, nếu ta đoán
đúng, thì thứ “muốn mà không được” trong kiếp này của Mạch Khê, có lẽ
đó chính là ngôi vị hoàng đế. Nếu ý trời không cho hắn đoạt được ngôi vị
hoàng đế, thì ít nhất ta cũng có thể giúp hắn tiếp tục kiên cường sống sót