TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 24

ta là một nam tử, không thể cứ để nàng nuôi cả đời. Ta muốn dùng chính
năng lực của mình cho nàng cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn.”

“Tam Sinh, nàng có đồng ý chờ ta hai năm không? Chờ tới ngày ta đại

công cáo thành, sẽ trở về thành thân với nàng.”

Ta không nói lên lời. Trong khoảnh khắc đó, ta thật sự cam lòng làm

một nữ tử bình thường, chấp nhận cô đơn phòng trống chờ hắn trở về sẽ
nhẹ nhàng gọi ta một tiếng “Tam Sinh”.

Nhưng mà hắn muốn chờ thêm hai năm, dù một tảng đá như ta kiên

nhẫn tới mức nào cũng không thể chịu nổi.

Một đêm trằn trọc mãi không ngủ được, bỗng nhiên ta ngồi bật dậy

gọi: “Mạch Khê.” Ta biết rõ hắn không có ở đây, nhưng vẫn muốn gọi tên
hắn, giống như gọi như vậy, hắn sẽ lại xuất hiện trước mặt ta. "Mạch Khê."

Ta cứ gọi tên hắn như thế ba lần, ngoài tiếng gió bên ngoài phòng, ta

không hề nghe thấy tiếng gì khác. Ta lại không ngủ được, dứt khoát xoay
người xuống giường, chẳng thu dọn gì, mặc y phục trắng muốt đi ra ngoài,
trực tiếp tới kinh thành tìm hôn phu của ta.

Chú thích:

[8]: Nguyên văn:

踏破铁鞋无觅处, 得来全不费工夫 Đạp phá thiết

hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu. Nghĩa là: với việc đang nôn
nóng tìm kiếm một thứ gì đó, mất bao nhiêu công sức cũng không thấy, lại
vô tình có được.

[9]: Thiên đinh vạn chúc: Dặn đi dặn lại.

[10] Ấn đường: chỗ giữa hai bên lông mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.