cũng đâu phải người lạ…”
Tuy ban đêm ở đây hơi rét, nhưng cũng không quá lạnh, hàng năm ta
sống bên bờ Vong Xuyên, không e ngại chút giá rét ấy. Nhưng Trường An
thì không, là một đứa nhỏ có phẩm chất tốt, là con người. Ta bế nó vào
trong phòng, đắp chăn cẩn thận, đốt củi nhóm lửa. Chấp nhận qua đêm bên
ngoài phòng.
Vì sao phải ngủ ngoài phòng? Vì nếu đứa nhỏ kia thấy ta bên cạnh sẽ
không thể ngủ yên. Nói cho cùng, ta vẫn là một linh vật tốt bụng.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi ta tỉnh lại, thấy Trường An đang cầm
chăn, nhẹ nhàng bước tới đắp cho ta. Thấy ta mở mắt ra, nó nhảy dựng lên,
run run liên tục lùi ra phía sau. Trượt chân lảo đảo, chật vật ngã sấp xuống
đất. Ta đứng dậy muốn đỡ nó. Nó lại ù té chạy.
Ta vươn tay day day gân xanh nổi trên trán, muốn nhịn mà không nhịn
được nữa, há miệng muốn mắng chửi người. Sau khi nấp sau một gốc mai,
thằng bé thò đầu ra nhìn nói: “Kia… Kia, đêm nay, ngươi có thể vào nhà
ngủ. Bên ngoài… lạnh.”
Ta lẳng lặng nhìn chằm chằm nó một lát, giận dữ nói: “Ta tên là Tam
Sinh.”
Nó chớp mắt, một lúc lâu sau mới nhát gan gọi ta một tiếng: “Tam…
Tam Sinh.”
Ta vui vẻ gật gật đầu, đi vào phòng lấy ra quyển thoại bản mà Trọng
Hoa đưa cho ta, dựa dưới tàng cây mai, vui vẻ đọc sách. Đang đến đoạn tài
tử gặp lại giai nhân sau thời gian xa cách, là chuyện gương vỡ lại lành, vô
cùng phù hợp với tâm tình hiện giờ của ta, nên rất tập trung đọc.
Ta không để ý tới Trường An, đương nhiên nó không dám tới quấy
nhiễu ta. Cả ngày này chậm rãi trôi qua… À, nếu buổi tối không xảy ra