TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 79

Thút thít một lúc lâu sau, nó lại hỏi ta: “Ngươi, sao ngươi lại đối tốt

với ta như vậy, là muốn ta bình tĩnh, sau đó hút, hút ta sao?”

Khóe miệng ta giật giật, thật muốn biết ngày thường sư phụ nó dạy nó

những cái gì. Ta véo hai má phúng phính của nó, cười dâm tà: “Hút, đương
nhiên muốn hút. Nhưng ta chỉ muốn hút Tiên tôn của các ngươi, hút hắn
sạch sẽ, hút hết dương khí đến chết.”

"Tiên, Tiên tôn..."

Ta ôm ngực, tha thiết nói: “Đúng vậy, cái xác của ngươi ngày thường

cũng không tệ, mỗi tội là hơi nhỏ một chút. Mà trong lòng ta cũng sớm giữ
Tiên tôn các ngươi, trong lòng tràn đầy bóng dáng hắn, trong đầu đầy ắp
phong thái của hắn, mỗi khi đi ngủ đều nhớ tới giọng nói của hắn, khi tỉnh
lại đều nhớ tới khuôn mặt hắn. Mỗi khi không thấy hắn, ta nhớ đến phát
cuồng, mà khi thấy hắn, tim ta lại đập loạn. Ta không phát hiện ra, ta đã
sớm thương nhớ hắn, thần hồn điên đảo, không thể tự kiềm chế, khó kìm
lòng muốn tự mình đi bày tỏ…”

"Tiên tôn." Trường An vươn đầu ngón tay nho nhỏ, chỉ chỉ phía sau

lưng ta.

Ta quay đầu, chỉ thấy một áo bào bạch lam lướt qua mái hiên, làm rơi

mấy bông mai đỏ trên nền tuyết trắng. Hắn đi quá nhanh, ngay cả bóng
dáng hắn ta cũng không kịp nhận ra.

Hóa ra, chạy…

“Có đúng là Tiên tôn của các ngươi? Trọng Hoa Tôn giả?”

Trường An gật gật đầu, lát sau còn nói thêm: “Tiên tôn chạy, đỏ mặt.”

Ta giật mình ngạc nhiên, thở nhẹ một tiếng, thì thào lẩm bẩm: “Mạch

Khê ơi Mạch Khê, kiếp này sao chàng lại vô dụng như vậy, ta và chàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.