TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 90

Ta nghĩ tới Trường An đang nằm trong phòng, nếu kéo cả sư tôn nhà

nó vào trong thì không phải phép, hơn nữa cũng không có cách nào ăn đậu
hũ hắn.

Cho nên trái phải cân nhắc một hồi, ta kéo hắn tới bên dưới một gốc

mai, để hắn gối đầu lên đùi ta, còn ta thì dựa vào gốc mai, vuốt ve trán hắn,
cầm tay hắn, cuối cùng chạm vào môi hắn một cái, êm đềm đi vào giấc
ngủ, lâu lắm rồi không có cảm giác vui sướng như vậy.

Sáng hôm sau tỉnh lại, thấy một đôi mắt trong suốt nhìn ta chằm chằm.

Ta cười chào hắn: “Tiên tôn, buổi sáng tốt lành! Chàng vẫn ở đây.”

Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, giống như cố gắng kiềm chế

cảm xúc, sau đó mới gằn giọng nói: “Cởi dây thừng ra.”

Ta cười gượng, vươn tay cởi nút thặt buộc cổ hắn với chân ta ra, vô tội

nói: “Không phải là do sợ chàng chạy mất sao?”

Không đợi ta tháo dây xong, hắn giãy dụa đứng dậy, nhíu mày trừng

ta.

Ta phẩy tay, ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Ta biết sau khi chàng tỉnh lại sẽ lại

trốn, sau đó sẽ phủ nhận chuyện chúng ta ngủ chung một đêm. Cho nên ta
đã bỏ thêm mười bảy, mười tám bùa chú trong dây thừng. Chỉ làm như vậy
mới có thể chứng minh tối hôm qua chàng ngủ cùng ta. Theo phép tắc của
loài người, chàng phải có trách nhiệm với ta, Mạch… Trọng Hoa.”

Mỗi chữ ta phun ra, sắc mặt hắn lại biến đen một phần, mà những chữ

cuối cùng lại khiến một màu đỏ hiện lên trên mặt hắn: “Không… Không…
Không biết…”

Hắn run rẩy nửa ngày cũng không thể nói đầy đủ cả câu. Ta thở dài

giúp hắn nói nốt: “Không biết xấu hổ.” Có thể vạch trần bộ mặt đức hạnh
của Tiên tôn mặt lạnh này, đúng là một chuyện đáng tự hào. Ta nói: “Không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.