“Vả lại, tôi học ngành năng lượng nguyên tử mà, vì vậy tôi thích bom hạt
nhân, cảm giác với nó là tốt nhất.”
“Ha ha, tôi quên mất, thảo luận vấn đề với một Người Diện Bích như thế
này thật là một chuyện tức cười.”
Hai người đều cười phá lên, nhưng tiếng cười của Rey Díaz tắt ngay sau
đó, ông ta nghiêm túc nói: “Tiến sĩ Allen, ông cũng giống như những người
khác, đã thần bí hóa chiến lược của Người Diện Bích lên mất rồi, trong các
loại vũ khí có thể đưa vào thực chiến mà loài người hiện đang sở hữu, uy
lực mạnh nhất là bom nhiệt hạch và phản ứng nhiệt hạch của đại nguyên
tử
. Tôi tập trung chú ý vào một trong hai thứ đó, không phải là rất tự
nhiên hay sao? Tôi cho rằng phương thức tư duy của mình là chính xác.”
“Vậy tại sao ông không nghĩ đến phản ứng nhiệt hạch của đại nguyên tử
chứ?”
“Ông còn chưa biết chuyện à? Cựu bộ trưởng quốc phòng của các ông đã
đi trước một bước, đang bắt tay vào làm rồi, ông ta đã đi Trung Quốc.”
Lúc này, hai người dừng bước, họ đang đi trên một con đường nhỏ u tĩnh
giữa rừng cây, tiến sĩ Allen nói: “Fermi và Oppenheimer đã đi qua con
đường này vô số lần. Sau vụ Hiroshima và Nagasaki, hầu hết các nhà
nghiên cứu chế tạo vũ khí hạt nhân thế hệ đầu tiên đều sống nửa đời còn lại
trong u uất, nếu họ ở trên trời mà biết sứ mệnh của vũ khí hạt nhân lúc này,
hẳn là sẽ thấy được an ủi lắm.”
“Vũ khí, dù đáng sợ chừng nào, dẫu sao cũng là thứ tốt… giờ điều tôi
muốn nói là, lần sau khi tôi đến, mong rằng sẽ không thấy các ông ném
giấy vụn nữa, chúng ta cần phải cho Hạt trí tuệ ấn tượng sạch sẽ.”