TAM THỂ: KHU RỪNG ĐEN TỐI - TẬP 2 - Trang 142

“Vậy tôi có thể đi được chưa?” La Tập chỉ còn biết rặn ra mấy chữ như

vậy.

“Được, tiến sĩ La Tập, anh có thể làm bất cứ điều gì.”

La Tập quay người bước đi, xuyên qua những hàng ghế trống. Việc chối

bỏ thân phận và trách nhiệm của Người Diện Bích dễ dàng một cách bất
bình thường mới rồi không hề khiến anh cảm thấy được giải thoát hay an ủi
chút nào, giờ đây, thứ đang ngập đầy ý thức anh chỉ là cảm giác hoang
đường, không chân thực, tất cả mọi thứ này giống như một vở kịch hậu
hiện đại, chẳng có chút logic nào cả.

Lúc đi tới cửa hội trường, La Tập ngoảnh đầu lại nhìn, bà Say vẫn đứng

trên bục chủ tịch quan sát anh, ở bên dưới bức vách lớn ấy, thân hình bà
trông rất nhỏ bé, rất chơ vơ. Thấy anh ngoảnh lại, bà khẽ gật đầu với anh,
mỉm cười.

La Tập xoay người đi tiếp, bên cạnh con lắc Foucault thể hiện chuyển

động tự quay của Trái đất treo ở lối ra hội trường, anh gặp Sử Cường và
Kent, ngoài ra còn một đám nhân viên an ninh mặc vest đen. Họ nhìn anh
với ánh mắt dò hỏi, nhưng trong những ánh mắt đó, có thêm cả sự kính sợ
và sùng bái mà trước nay La Tập chưa từng cảm nhận được, kể cả Sử
Cường và Kent trước đó vấn giữ thái độ tương đối tự nhiên với anh, lúc này
cũng không hề che giấu mà thể hiện xúc cảm này ra mặt. La Tập không nói
không rằng, đi xuyên qua giữa bọn họ. Anh đi qua tiền sảnh rộng thênh
thang, nơi này giống như lúc anh tới, chỉ có các nhân viên an ninh mặc đồ
đen. Giống như lúc nãy, mỗi khi anh đi qua ai trong số họ, người đó liền
thấp giọng nói một câu vào bộ đàm. Khi La Tập ra tới cửa lớn của Trung
tâm hội nghị, Sử Cường và Kent chặn anh lại.

“Bên ngoài có thể nguy hiểm, có cần vệ sĩ không?” Sử Cường hỏi.

“Không cần, tránh ra.” La Tập trợn mắt nhìn về phía trước trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.