TAM THỂ: KHU RỪNG ĐEN TỐI - TẬP 2 - Trang 226

tiên vào cái đêm đông trong tưởng tượng ấy, cảm giác mềm mại, mát lạnh.
Trang Nhan kinh ngạc quan sát La Tập kéo cánh buồm thể thao hình cong
trắng muốt ấy lên, khi con thuyền rời khỏi cầu tàu, cô thò tay xuống nước.

“Nước hồ này lạnh lắm.” La Tập nói.

“Nhưng nước này trong quá là trong ấy!”

Giống đôi mắt em, La Tập thầm nhủ, “Tại sao em thích núi tuyết thế?”

“Em thích tranh thủy mặc mà.”

“Tranh thủy mặc và núi tuyết thì liên quan gì đến nhau?”

“Thầy giáo La, anh có biết tranh thủy mặc và tranh sơn dầu khác nhau

thế nào không? Tranh sơn dầu dùng các màu sắc nồng đậm dày đặc, có một
họa sĩ lớn từng nói, trong tranh sơn dầu, màu trắng quý như vàng vậy;
nhưng tranh thủy mặc thì khác, trong tranh có rất nhiều rất nhiều khoảng
trắng, những khoảng trắng ấy mới là linh hồn của bức tranh, còn phong
cảnh trong tranh chẳng qua chỉ là cái khung cho những khoảng trắng ấy
thôi. Anh nhìn ngọn núi tuyết kia mà xem, có giống như những khoảng
trắng trong tranh thủy mặc không…”

Đây là đoạn thoại dài nhất cô nói kể từ lúc gặp La Tập, cô cứ thao thao

bất tuyệt giảng bài cho Người Diện Bích, coi anh như một đứa học sinh
ngốc nghếch, hoàn toàn không hề có cảm giác mình đang thất lễ.

Em cũng giống như khoảng trắng trong tranh thủy mặc, đối với một

người thưởng tranh lão luyện, đó là phần tinh khiết nhưng lại đẹp vô cùng.
La Tập nhìn Trang Nhan, thầm nghĩ.

Con thuyền đậu vào cầu tàu bên bờ hồ đối diện, một chiếc xe Jeep không

mui đậu ở bìa rừng ven hồ, người lái xe đến đó đã rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.