TAM THỂ: KHU RỪNG ĐEN TỐI - TẬP 2 - Trang 340

“Kiêng cái khỉ gì chứ, nhưng ông đưa tro cốt lên đấy làm gì?” Trương

Viện Triều hỏi.

“Các ông biết đấy, ở trạm cuối cùng của thang máy vũ trụ có súng phóng

điện từ, đến khi ấy, hộp tro cốt có thể được bắn đi với vận tốc vũ trụ cấp 3,
bay ra khỏi Hệ Mặt trời, đây gọi là vũ trụ táng, các ông biết chưa hả… sau
khi chết, tôi không muốn ở trên cái Trái đất sắp bị người ngoài hành tinh
chiếm lĩnh này nữa, có thể coi như là một kẻ theo chủ nghĩa đào vong cũng
được.”

“Nhỡ người ngoài hành tinh bị chúng ta đánh bại thì sao?”

“Gần như không có khả năng này đâu, mà nếu thế thật thì tôi cũng chẳng

thiệt thòi gì, được du lịch vũ trụ kia mà!”

Trương Viện Triều lắc đầu lia lịa: “Đám phần tử trí thức các ông toàn

nghĩ vớ nghĩ vẩn thôi, chẳng ra gì cả. Lá rụng về cội, tôi là tôi vẫn muốn
được chôn trên mảnh đất vàng ở Trái đất này thôi.”

“Ông không sợ bị bọn người Tam Thể đào mả lên à?”

Nghe thấy vậy, Miêu Phúc Toàn từ nãy giờ vẫn im tiếng dường như hưng

phấn hẳn lên, ra hiệu cho hai người bạn già xích gần lại, hạ thấp giọng
xuống, tựa như sợ bị Hạt trí tuệ nghe thấy: “Các ông đừng nói ai đấy nhé,
tôi đã tính đến chuyện này rồi. Ở Sơn Tây, tôi vẫn còn mấy cái mỏ quặng
đã khai thác hết…”

“Ông muốn chôn ở đó hả?”

“Không, không, đấy toàn là hầm mỏ loại nhỏ, sâu được bao nhiêu chứ?

Nhưng có mấy nơi đào thông với hầm mỏ cỡ lớn của nhà nước, men theo
đường hầm đã bỏ hoang của bọn họ có thể đi xuống sâu tới hơn bốn trăm
mét, sâu chưa hả? Sau đó đánh sập vách hầm mỏ, tôi đây chẳng tin bọn
người Tam Thể có thể đào tới tận đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.