TAM THỂ: KHU RỪNG ĐEN TỐI - TẬP 2 - Trang 339

Dương Tấn Văn lại sực nhớ ra điều gì đó. “Tôi cho hai ông xem món này

cực kỳ hiếm thấy nhé.” Nói đoạn, ông ta đứng dậy, sải những bước không
còn lấy gì làm nhanh nhẹn ra ngoài. Có lẽ ông ta về nhà lấy gì đó, chỉ
thoáng sau đã quay trở lại, đặt một phiến mỏng cỡ bằng bao thuốc lá xuống
mặt bàn. Trương Viện Triều cầm lên xem, chỉ thấy thứ đó màu xám, trong
mờ mờ, trọng lượng rất nhẹ, cảm giác giống như móng tay vậy. “Đây là vật
liệu để xây dựng thang máy vũ trụ đó!” Lão Dương nói.

“Á à giỏi lắm, con ông lại dám trộm cả vật liệu chiến lược của nhà nước

nữa cơ đấy.” Miêu Phúc Toàn chỉ vào phiên vật liệu mỏng nói.

“Một tí đầu thừa đuôi thẹo thôi, nghe nó bảo, lúc xây dựng thang máy vũ

trụ, họ sẽ đưa hàng nghìn hàng vạn tấn thứ này lên vũ trụ, làm đường ray ở
trên đó rồi từ trên quỹ đạo thả xuống… Chẳng mấy chốc, du lịch vũ trụ sẽ
được bình dân hóa, tôi đã nhờ thằng con liên hệ cho một bên chuyên làm vụ
này rồi.

“Ông muốn lên vũ trụ hả?” Lão Trương kinh ngạc hỏi.

“Cũng có gì ghê gớm đâu, nghe nói lúc bay lên hoàn toàn không có hiện

tượng siêu trọng, giống như ông đi xe đường dài có giường nằm thôi ấy
mà.” Miêu Toàn Phúc thờ ơ nói, vì đã nhiều năm không thể kinh doanh mỏ
than, ông ta nay đã sa cơ thất thế, bốn năm trước phải bán cả căn biệt thự,
nơi này là chỗ ở duy nhất còn lại; còn Dương Tấn Văn thì có con trai làm ở
công trình xây dựng thang máy vũ trụ, nên nhảy lên thành nhà có điều kiện
nhất trong ba gia đình, có lúc, lẵo Miêu cũng lấy làm đố kỵ.

“Không phải tôi muốn lên vũ trụ.” Dương Tấn Văn nói đoạn, ngẩng đầu

lên nhìn, thấy Vệ Minh đã dẫn thằng bé con sang phòng khác, ông ta mới
nói, “Là tôi muốn đưa tro cốt lên vũ trụ, tôi hỏi chút, hai ông có kiêng kỵ
nói mấy chuyện này không đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.