TAM THỂ: KHU RỪNG ĐEN TỐI - TẬP 2 - Trang 481

“Tôi mà thế, giờ cậu chẳng ngồi đây mà ăn được đâu.” Sử Cường vứt

đầu mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn trên bàn, lập tức kích hoạt quảng cáo thuốc
lá trên mặt gạt tàn.

La Tập cũng tự nhận thấy mình lỡ lời: “Ừm, Đại Sử này, đương nhiên

anh phải có trách nhiệm với tôi rồi, tôi mà rời khỏi anh là không sống nổi,
hôm nay anh đã cứu mạng tôi… một hai ba, ba lần, ít nhất cũng phải hai lần
rưỡi!”

“Không thể nào thấy chết mà không cứu, phải không? Số tôi nó thế, cái

số tôi nó phải cứu mạng cậu.” Sử Cường phản bác, đồng thời đưa mắt ngó
nghiêng xung quanh, có lẽ là muốn tìm chỗ bán thuốc lá, sau đó gã thu ánh
mắt lại, cúi đầu hạ giọng nói với La Tập: “Nhưng mà chú em này, hồi làm
đấng cứu thế, có một dạo cậu làm cũng thật ra phết nhỉ.”

“Ai ở vào vị trí đó cũng không thể có tâm trí lành mạnh được, cũng may

là tôi trở lại bình thường rồi.”

“Sao cậu lại nghĩ ra trò phát ra lời nguyền với ngôi sao gì đó thế?”

“Hồi ấy tôi đã mắc bệnh hoang tưởng nghiêm trọng lắm rồi, không dám

nghĩ lại nữa. Đại Sử, anh tin hay không thì tùy, tôi dám khẳng định, chẳng
những họ đã chữa khỏi bệnh trước khi tôi tỉnh lại, mà còn tiến hành trị liệu
tinh thần cho tôi trong lúc ngủ nữa. Thật đấy, tôi bây giờ và hồi đó là hai
người hoàn toàn khác, sao tôi lại ngu ngốc đến độ có cái suy nghĩ ấy, hoang
tưởng đến mức ấy cơ chứ?”

“Hoang tưởng thế nào? Nói tôi nghe xem.”

“Dăm ba câu không thể nói hết được, với lại, cũng không có ý nghĩa gì

cả. Hồi anh còn làm công việc trước kia, chắc hẳn đã gặp những kẻ mắc
bệnh hoang tưởng, ví dụ như lúc nào cũng cảm thấy có người muốn giết
mình chẳng hạn, nghe loại người ấy nói chuyện có thấy hay ho gì không?”
La Tập nói đoạn, chầm chậm xé vụn vỏ bao thuốc lá trên tay, lần này thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.