TAM THỂ: TẬP 1 - Trang 135

Uông Diểu gật đầu, so với việc cả vũ trụ đang nhấp nháy, anh thà rằng

chấp nhận cái sự phi tự nhiên này còn hơn. Nhưng Sa Thụy Sơn ngay lập
tức đã giật đi cọng rơm cứu mạng duy nhất ấy của anh.

“Muốn chứng thực tất cả chuyện này thật ra rất đơn giản. Bức xạ nền vũ

trụ mà dao động ở mức độ này thì đã lớn đến mức chúng ta có thể dùng mắt
thường để quan sát rồi.”

“Anh nói nhảm gì vậy? Thế là sai thường thức rồi đấy: độ dài bước sóng

của bức xạ nền là 7 cm, lớn hơn bảy tám cấp số so với ánh sáng có thể nhìn
thấy bằng mắt thường, làm sao mà thấy được?”

“Dùng mắt kính 3K.”

“Mắt kính 3K?”

“Là một thứ thuộc dạng phổ cập khoa học mà chúng tôi làm cho Cung

Thiên văn Thủ đô. Với kỹ thuật công nghệ hiện nay đã có thể thu nhỏ ăng
ten loa độ mở 6 m mà Arno Penzias và Robert Wilson dùng để phát hiện
bức xạ nền 3K từ hơn bốn mươi năm trước lại thành kích cỡ của một chiếc
mắt kính, đồng thời lắp đặt hệ thống chuyển đổi trong mắt kính này, nén
bước sóng của bức xạ nền mà nó thu nhận được lại bảy cấp số, biến bước
sóng 7 cm thành ánh sáng đỏ. Như vậy, khách tham quan đeo loại kính này
vào buổi tối có thể tận mắt trông thấy bức xạ nền 3K của vũ trụ. Lúc này,
cũng có thể trông thấy vũ trụ đang nhấp nháy.”

“Thứ này đang ở đâu vậy?”

“Ở Cung Thiên văn, có hai mươi cái cơ.”

“Tôi cần phải có trước năm giờ sáng.”

Sa Thụy Sơn cầm điện thoại lên quay số, đầu dây bên kia một lúc lâu sau

mới nhấc máy, anh ta phải tốn khá nhiều nước bọt mới thuyết phục được
người bị đánh thức giữa đêm hôm kia một tiếng sau đợi Uông Diểu ở Cung
Thiên văn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.