linh hồn đang run rẩy của mình được một bàn tay vô hình khổng lồ ve vuốt,
trong khoảnh khắc lại quay trở về thuở ấu thơ yếu đuối mong manh, thứ
đang chống chọi ở nơi sâu thẳm ý thức bỗng mềm ra như sáp nến, rồi sụp
đổ. Anh đưa hai tay bưng mặt, khóc òa lên.
“Ha ha ha, thêm một người nữa gục rồi!”
Tiếng khóc của Uông Diểu bị tràng cười phía sau cắt ngang, anh ngoảnh
đầu lại nhìn, thấy Sử Cường đang đứng đó, miệng phả ra khói trắng.