TAM THỂ: TẬP 1 - Trang 143

“Ý anh là, vũ trụ nháy mắt với anh ấy hả?” Sử Cường xúc lòng bò ăn

như kiểu ăn mì, ngẩng đầu lên hỏi.

“Cách ví von này rất xác đáng đấy.”

“Vớ vẩn.”

“Nguồn gốc sự không biết sợ của anh là bởi anh vô tri.”

“Lại nhảm nhí, nào, cạn ly!”

Uông Diểu uống cạn chén đó xong, cảm thấy cả thế giới đang quay

cuồng cả lên, chỉ có Sử Cường đang ngồi đối diện với mình ăn lòng bò là
đứng yên, anh nói: “Đại Sử à, anh… anh đã bao giờ nghĩ đến một số vấn đề
triết học cao nhất chưa? Ừm, ví dụ như là, con người từ đâu đến, rồi sẽ đi
đâu; vũ trụ từ đâu đến, rồi sẽ đi đâu…”

“Không hề.”

“Chưa bao giờ?”

“Chưa bao giờ.”

“Anh cũng nhìn bầu trời sao rồi chứ, chẳng lẽ không hề nảy sinh chút

cảm giác kính sợ và tò mò nào?”

“Buổi đêm tôi chẳng bao giờ nhìn trời cả.”

“Sao lại thế được? Các anh thường phải trực ca đêm cơ mà?”

“Chú em à, nếu tôi đang cắm điểm ca đêm mà ngẩng đầu nhìn trời, lỡ đối

tượng phải giám sát trốn đi mất thì tính sao?”

“Chúng ta đúng là chẳng có chuyện gì để nói cả, cạn ly!”

“Thực ra ấy, tôi có nhìn sao trên trời cũng chẳng đi nghĩ mấy vấn đề triết

học tận cùng gì đó của chú đâu, tôi có nhiều chuyện cần lo lắng lắm, thuê
nhà này, con cái phải đi học đại học này, đấy là chưa kể mấy vụ án không
đầu không đuôi kia nữa… Tôi là loại thẳng ruột ngựa nhìn một cái là thấu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.