TAM THỂ: TẬP 1 - Trang 64

sắc bén. Ba người đi vòng qua tảng nham thạch di chuyển sang phía bên
kia, nấp vào bóng râm mới xuất hiện bên đó…

Sau khi Mặt trời khuất núi, không khí vẫn nóng bức dị thường, ba người

mồ hôi đầm đìa ngồi trên tảng đá, Tùy tùng ủ rũ nói: “Du hành trong kỷ
nguyên Hỗn loạn quả là đi giữa địa ngục, tôi không chịu nổi nữa rồi; vả lại,
tôi cũng chẳng có gì ăn cả, ông không chia cá khô cho tôi, lại không cho tôi
ăn nhứng người thoát nước, chậc…”

“Vậy thì cậu chỉ còn cách thoát nước thôi.” Chu Văn Vương nói, một tay

dùng miếng da thú quạt gió.

“Sau khi thoát nước, ông sẽ không bỏ rơi tôi chứ?”

“Tất nhiên là không, ta đảm bảo sẽ đưa cậu tới Triều Ca.”

Tùy tùng cởi bỏ chiếc áo dài bị mồ hôi thấm ướt, mình trần nằm xuống

bùn, dưới ánh tà dương còn sót lại, Uông Diểu thấy Tùy tùng đột nhiên vã
mồ hôi đầm đìa. Nhưng chẳng mấy chốc, anh nhận ra đó không phải mồ
hôi, mà là nước trong cơ thể người này đang tiết xuất ra triệt để, chảy thành
những dòng nhỏ trên nền cát, cơ thể Tùy tùng tựa như một cây nến tan chảy,
dần dần mềm nhũn, mỏng đi… Khoảng mười phút sau, nước đã tiết ra hết,
thân thể biến thành một miếng da mềm hình người nằm bất động trên nền
đất bùn, mắt mũi tai miệng trên gương mặt đều trở nên mơ hồ nhăn nhúm.

“Anh ta chết rồi hả?” Uông Diểu hỏi. Anh nhớ ra, trên đường thỉnh

thoảng cũng trông thấy những miếng da mềm hình người như thế này, có
tấm đã rách nát không còn nguyên vẹn nữa, đó chính là những người thoát
nước mà cách đây không lâu Tùy tùng đã muốn dùng để đốt lửa.

“Không.” Chu Văn Cương nói, nhấc tấm da mà Tùy tùng biến thành,

phủi bụi đất bám bên trên rồi đặt lên mặt tảng đá để cuộn anh ta (nó) lại,
như cuộn một quả bóng da bị xì hơi, “Ngâm vào nước một lúc, cậu ta sẽ
khôi phục nguyên trạng và sống lại, kiểu như ngâm nấm khô vậy.”

“Xương cốt anh ta cũng mềm ra à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.