TAM THỂ: TỬ THẦN SỐNG MÃI​ - TẬP 3 - Trang 221

cảm thấy hiện thực thật là chật chội, rồi sợ không gian hẹp. Nó giống như
là từ khi sinh ra anh đã bị nhốt trong một cái rương nhỏ vậy, chẳng cảm

thấy gì cả, nhưng một khi đã thả anh ra rồi sau đó nhốt lại, cảm giác liền
khác hẳn.”

“Nói tôi nghe về nơi mà anh đã đến trong giấc mơ đó đi.”

Quan Nhất Phàm nở nụ cười bí hiểm, “Tôi sẽ nói với các nhà khoa học

trên tàu, thậm chí còn muốn nói với các nhà khoa học trên tàu Không Gian
Xanh, nhưng sẽ không nói với ông. Bác sĩ West, tôi không có thành kiến gì

với cá nhân ông cả, nhưng thực sự tôi không quen với cái thói chung của
những người làm nghề các ông: chỉ cần các ông nhận định người nào bị rối
loạn tâm thần, vậy thì tất cả những gì người đó nói đều là ảo tưởng bệnh lý
hết.”

“Nhưng anh vừa nói, đó là một giấc mơ.”

Quan Nhất Phàm lắc đầu, cố gắng nhớ lại gì đó, “Tôi không biết đó có

phải là mơ hay không nữa, cũng không biết lúc đó mình có tỉnh táo hay
không. Có lúc, tôi đang nằm mơ, cảm thấy mình đã tỉnh, nhưng lại nhận ra
vẫn đang mơ; có lúc, tôi vốn đang tỉnh táo, lại có cảm giác như đang mơ.”

“Tình huống thứ hai rất hiếm gặp, nếu xảy ra với anh, thì có thể phán

đoán là triệu chứng rối loạn tâm thần. À, tôi nói vậy lại khiến anh khó chịu
rồi.”

“Không, không, kỳ thực nghĩ lại hai chúng ta cũng có điểm tương

đồng: chúng ta đều có đối tượng quan sát của mình, ông quan sát bệnh
nhân tâm thần, còn tôi quan sát vũ trụ; giống như ông, tôi cũng có một bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.