TAM THỂ: TỬ THẦN SỐNG MÃI​ - TẬP 3 - Trang 719

Trong quá trình nghiên cứu, mọi người trên phi thuyền cũng dần mất

cảnh giác với mảnh giấy, không còn dè dặt và cẩn trọng duy trì khoảng
cách với nó nữa. Sau khi biết nó không tác động gì đến thế giới hiện thực,
cũng không phát ra bức xạ có hại, người ta bèn bắt đầu tùy tiện sờ mó, cho
nó xuyên qua cơ thể, thậm chí có người còn cho mảnh giấy xuyên từ hai

mắt vào trong đại não, để người khác chụp ảnh. Bạch Ice trông thấy liền
đột nhiên nổi cáu:

“Đừng làm vậy! Trò này không vui chút nào đâu!” Ông ta gầm lên, sau

đó rời khỏi phòng thí nghiệm đã làm việc suốt hơn hai mươi tiếng đồng hồ
trở về phòng riêng trên tàu.

Vừa vào cửa, Bạch Ice đã tắt đèn, muốn đi ngủ. Nhưng trong bóng tối,

ông ta chợt thấy bất an, cảm giác mảnh giấy kia bất cứ lúc nào cũng có thể
bay vào từ một phương nào đó, phát ra ánh sáng trắng nhờ nhờ, vậy là lại
bật đèn lên, ông ta lơ lửng trong ánh sáng dìu dịu ấy, chìm vào hồi ức.

Lần từ biệt cuối cùng của ông ta với thầy hướng dẫn đã là chuyện cách

đây 192 năm, nhưng giờ ông ta vẫn nhớ rõ mồn một. Đó là một buổi hoàng
hôn, hai người từ thành phố dưới lòng đất lên trên mặt đất, lái xe vào sa
mạc. Đinh Nghi thích tản bộ và suy tư trong sa mạc, thậm chí còn thích

giảng bài trong sa mạc, sở thích này nhiều lúc khiến sinh viên khổ không
nói nên lời. Đinh Nghi từng giải thích thói quen kỳ dị của mình như thế
này: “Tôi thích những nơi hoang vắng, sự sống chỉ tổ quấy nhiễu vật lý
học.”

Hôm đó tiết trời rất đẹp, không có gió cát, trong bầu không khí đầu

xuân có mùi tươi mát trong lành. Hai thầy trò nằm trên một triền cát, sa
mạc Hoa Bắc chìm trong ánh tịch dương. Ngày trước, Bạch Ngải Tư cảm

thấy những cồn cát liên miên nhấp nhô này giống như những đường cong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.