ban trên phi thuyền nhỏ lại không đáp lại chỉ thị của ông ta, chỉ nghe được
đoạn đối thoại gấp gáp của họ:
“Xem bên dưới đi, chuyện gì vậy?”
“Nó đang dâng lên kìa!”
“Đừng chạm vào nó! Mau đi ra!”
“Chân của tôi! Á...”
Sau một tiếng kêu thảm thiết, thiết bị giám sát trên tàu Mặc Khải cho
thấy một trong hai nhân viên trên phi thuyền con bay ra ngoài, khởi động
thiết bị đẩy trên trang phục phi hành gia hòng chạy trốn. Cùng lúc đó, một
luồng ánh sáng mạnh bùng lên, ánh sáng phát ra từ phần dưới phi thuyền,
ở đó đang chảy! Phi thuyền không gian giống như một que kem đặt trên
khối thủy tinh nóng bỏng, phần đáy chảy ra thành một bãi nước, dần dần
lan rộng ra khắp các phía xung quanh. Khối “thủy tinh” ấy vô hình, chỉ khi
bãi nước lan ra mới cho thấy mặt phẳng vô hình đó. Phi thuyền chảy loang
thành một lớp cực mỏng, phát ra ánh sáng sặc sỡ lòe loẹt, như ngọn lửa lan
trên bề mặt phẳng. Nhân viên giám sát kia bay được một đoạn, song lại bị
thứ lực hút vô hình nào đó kéo về phía bãi phi thuyền tan chảy kia, chỉ
thoáng chốc, chân anh ta chạm vào mặt phẳng, lập tức cũng bị tan chảy
thành một mảng sáng rực rỡ, cả cơ thể cũng chìm dần vào mặt phẳng, chỉ
phát ra được một tiếng kêu kinh hoảng rồi tắt lịm.
“Toàn bộ phi hành đoàn vào ghế siêu tải, trạng thái động cơ hiện tại,
chuyển sang Tiến 4!”
Từ khoảnh khắc nhìn trên cửa sổ thông tin thấy chân nhân viên giám
sát kia chạm phải mặt phẳng vô hình, Vasilenko đã vượt quyền thuyền