TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 124

Hắn không lên tiếng, cảm giác áp bách càng thêm nặng nề, rất rõ ràng,

nếu như nàng không nói, hắn tuyệt đối có bản lĩnh ở chỗ này cùng nàng ba
ngày ba đêm. Tả Tử Thần chính là người như vậy, hắn không đánh người
cũng không mắng chửi người, những lúc cố chấp sẽ không chịu nói chuyện,
cứ thế nhìn ngươi, vây hãm ngươi, không cho ngươi đi.

Đàm Xuyên cười khan nói: “Đại nhân, những chuyện ngài đã quên,

hỏi tiểu nhân thì có ích lợi gì? Tiểu nhân nói, ngài sẽ tin sao? Loại chuyện
này, chỉ có tự mình nhớ ra là tốt nhất?”

Tả Tử Thần trầm giọng nói: “Ngươi biết rõ hai mắt ta vì sao mà mù,

có phải hay không?”

“Ấy, tiểu nhân chỉ biết hai mắt ngài là bị ai chọc mù, còn nguyên nhân

do đâu, tiểu nhân cũng không rõ…”

Hắn trầm mặc, dần dần gục đầu xuống, lông mi run nhè nhẹ, hồi lâu

sau, mới thấp giọng nói: “Ta có ấn tượng mơ hồ, người con gái đâm ta bị
thương kia, về sau còn kiên cường xông tới núi Hương Thủ tìm ta. Nhưng
ta không nhớ được khuôn mặt nàng, tên của nàng… nàng và ta có quan hệ
gì… Ngươi biết nàng là ai?”

Đàm Xuyên mừng rỡ nói: “A! Thì ra ngài cũng biết rõ nha! Chuyện

đó, chuyện đó tiểu nhân cũng chỉ biết từng ấy! Mắt của ngài là bị một cô
nương chọc mù, nàng ta dường như rất căm thù ngài, nhưng mà sau này
nàng ta lại hối hận, tới nơi này tìm ngài, quỳ xuống xin ngài tha thứ, ngày
hôm đó mưa cũng thật lớn nha… Những chuyện về sau tiểu nhân thật sự
không rõ, ngài có gặp nàng ta không?”

Tả Tử Thần không trả lời, đôi tay hắn chậm rãi buông xuống.

“Ngươi đi đi.” Hắn nói xong, tự mình xoay người đi trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.