Rất rõ ràng, sơn chủ muốn chính là hiệu quả như vậy.Tiên nhân đấu
phú (3), xem ra cũng không có gì khác với phàm nhân.
Nếu là ngày thường, Đàm Xuyên rảnh rỗi không có việc gì làm ước
chừng sẽ bưng một chén trà, thảnh thơi ngồi ngắm cảnh. Nhưng là Phó Cửu
Vân người này rất xảo trá, chính mình bận không có thời gian nhìn đến
nàng, liền khiến nàng cũng bận tối mắt tối mũi, không còn thời gian mà
nghịch ngợm lung tung.
Ngoại trừ chăm sóc Quỳnh Hoa Hải, nàng còn bị ép buộc mỗi ngày tới
làm cu li cho Thanh Thanh các nàng, khúc Đông Phong Đào Hoa mỗi đợt
luyện xong, hoa đào rơi đầy đất, cũng chỉ có mình nàng chậm rãi thu dọn,
một ngày dọn dẹp mấy lần, eo lưng đều muốn đứt rời, trở về phòng chỉ còn
muốn ngủ.
Phó Cửu Vân đã ba bốn ngày nay không trở về, nàng sung sướng
hưởng thụ thanh tĩnh, buổi tối trở về vui vẻ cơm nước xong xuôi, rửa mặt
chải đầu một phen liền trực tiếp lên giường đi ngủ. Đương nhiên, nàng
không dám trèo lên giường của Phó Cửu Vân, chỉ có thể rút ván giường
phía dưới ra ngủ ở bên cạnh.
Đang ngủ say sưa, chợt thấy có người sờ sờ mặt mình, giọng nói trầm
thấp của Phó Cửu Vân mang theo chút mệt mỏi vang lên bên tai: “Tiểu
Xuyên Nhi, dậy mau.”
Đàm Xuyên thống khổ rên rỉ một tiếng, che mắt nhỏ giọng van nài
hắn: “Đại nhân… Tiểu nhân mệt quá rồi… Ngài đợi lát nữa…”
“Ngoan, dậy mau…” Phó Cửu Vân thổi một ngụm khí vào tai nàng,
gai ốc lập tức bò đầy người, nàng hoảng hốt lăn một vòng, vô cùng bất đắc
dĩ mà ngồi dậy.
“Tiểu nhân ngày mai còn phải làm việc…” Đàm Xuyên sắp khóc đến
nơi, nàng đã mệt nhũn cả tay chân, lương tâm người này quả là bị chuột