TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 128

gặm hỏng rồi, không hành hạ nàng là không chịu được.

Phó Cửu Vân kéo áo choàng của chính mình, bọc kín nàng từ đầu đến

chân, bế xốc lên: “Đại nhân mang ngươi đi xem một thứ thú vị.”

Đàm Xuyên chỉ thấy tay hắn vòng qua ngực, bàn tay to cách một lớp y

phục dán chặt trên lưng nàng, theo bản năng rụt người lại, vội la lên: “Đừng
đừng! Tiểu, tiểu nhân tự mình đi!”

Nàng luống cuống tay chân thay áo đi giày, tóc còn chưa kịp chải, đã

bị hắn túm gáy xách lên, nhẹ nhàng bay ra cửa.

Phía trong núi Hương Thủ phía đông là Chân Lan cung, nơi đó an trí

Vạn Bảo các, chính là để những khi có khách tới chơi, sẽ đem bảo bối đặt
trên Vạn Bảo Các, tạo điều kiện cho các khách nhân thưởng ngoạn.

Phó Cửu Vân một đường vừa túm vừa xách, kéo theo nàng lên trên

lầu, cánh cửa kia tuy rằng đang đóng, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy ánh
sáng lấp lánh xuyên qua khung cửa sổ giấy chậm rãi lay động, bên trong
không biết cất giấu bảo bối gì.

“Vạn Bảo các bài trí xong xuôi rồi, giúp đại nhân ta nhìn xem thành

quả ra sao.” Hắn cúi đầu nở một nụ cười mờ ám với nàng, đẩy cửa ra.

Trăng sáng giữa trời, thiên hà lộng lẫy, Đàm Xuyên giống như đột

nhiên gặp phải chuyện gì kinh hãi, toàn thân cứng đờ, mở to đôi mắt ngơ
ngẩn nhìn cảnh tượng kỳ diệu trong phòng.

Chính giữa Vạn Bảo dựng một tòa san hô đỏ cao cỡ nửa người, bên

trên điểm xuyết vô số viên minh châu ngũ sắc rực rỡ, lấp lánh tỏa sáng, như
mộng như ảo. Chung quanh hoặc là bình hoa bạch ngọc gốm bạc, hoặc là
tiên thảo linh chi tỏa ra hương thơm kỳ diệu tràn ngập căn phòng, quét sạch
tục khí thế gian, chỉ còn vẻ thanh lịch tao nhã khôn cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.