TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 159

môi nghiến ngấu không nói nửa lời, giống như muốn cùng hắn phân tranh
cao thấp.

Mông mông lung lung trong giấc ngủ, cảm giác có người nhẹ nhàng

vuốt tóc nàng, vừa dịu dàng vừa tràn đầy yêu thương, thật giống như một
giấc mơ —— nàng cũng chỉ có thể cho rằng nàng đang mơ.

Có người trên đỉnh đầu khẽ hỏi nàng: “Tả Tử Thần thật sự tốt vậy

sao?”

Nàng thật sự không muốn nghĩ tới cái tên này, dứt khoát thụt đầu vào

trong chăn, làm bộ như đang ngủ rên hừ hừ hai tiếng. Trong đầu hiện ra rất
nhiều cảnh tượng, hỗn loạn không sao nắm bắt, sau cùng cứ vậy mà thiếp
đi, mơ thấy năm đó nàng lén lút trốn ra cung chơi, Tả Tử Thần một đường
yên lặng đi theo, nàng cố ý diện một bộ đồ mới tinh mà hắn cứ làm như
không thấy. Nàng cáu đến điên người, cố ý đi nhiều đường lòng vòng thật
xa, kết quả bị đôi giày mới cọ xước chân, đành phải ngồi ngây ngốc ở ven
đường.

Khi ấy, hắn vẫn là một thiếu niên, luống cuống không biết làm thế nào

cho phải, mắt thấy trời sắp tối, nếu không hồi cung chỉ sợ cả hai sẽ bị mắng
chết. Có điều hắn lại không dám chạm tới người nàng, nàng là Đế Cơ, thân
phận tôn quý, hắn có với cũng chẳng tới nổi.

Sau đó vẫn là nàng chịu không nổi, phát cáu hỏi hắn: Huynh không

phải đang tu tiên sao? Ngay cả thông linh thuật đơn giản mà cũng không
biết?

Hắn giật mình hiểu ra, gọi ra một chiếc kiệu mây đỗ bên cạnh, vươn

tay tới đỡ nàng, cứ như thể cả người nàng đều là bàn ủi, nóng tới mức hắn
không ngừng run nhè nhẹ. Chật vật đưa nàng vào trong kiệu, hắn thầm thì
nói: Đế Cơ, vi thần đắc tội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.