TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 177

được gì, tốt xấu gì cũng có thể dùng gậy côn gì đó, ưu thế dần dần nghiêng
về phía núi Hương Thủ.

“Ầm” một tiếng nổ thật lớn, cửa điện vững chãi bị người từ bên trong

phá đổ, đám đệ tử toàn thân đẫm máu vọt ra, lại lao vào chém giết cùng bộ
hạ đang canh giữ bên ngoài của Long Vương. Trong giây phút sống chết
này, ai cũng nhớ không nổi tiên pháp tiên thuật được học thường ngày, đao
kiếm mới là vũ khí trực tiếp nhất, ngay cả Phó Cửu Vân cũng đoạt lấy một
thanh trường đao, trong nháy mắt chém ngã bốn năm tên.

Thế lửa phía xa ngày càng hung mãnh, Phó Cửu Vân chỉ sợ lửa lan

đến sân viện của mình, mắt thấy Long Vương cũng sắp bị đánh bại, hắn dứt
khoát vung một hư chiêu, xoay người lao về nơi ở của chính mình.

“Cửu Vân!” Tả Tử Thần đột nhiên ở phía sau gọi một tiếng, “Đàm

Xuyên không ở bên cạnh ngươi?!” Giọng điệu của hắn ta cực kỳ nghiêm
khắc, như thể trách cứ hắn không để ý tới nàng.

Phó Cửu Vân mặt không biểu tình nhìn hắn một cái, thấy trong lòng

hắn còn đỡ Huyền Châu đang thoi thóp, không khỏi giễu cợt bảo: “Trong
lòng ôm kẻ khác, ngươi còn muốn hỏi ai?”

Tả Tử Thần ngậm miệng không nói.

Phó Cửu Vân ngừng một chút, mới bảo: “Chỉ sợ lửa sẽ lan tới phía sau

sân, ta đi tìm nàng.”

Lời còn chưa dứt, người đã hóa thành một tia sáng, chớp mắt liền đi

xa.

Huyền Châu cả người mềm nhũn dựa vào trong ngực Tả Tử Thần,

ngẩng đầu nhìn hắn, thanh âm suy yếu: “Tử Thần… Chàng, chàng đừng đi,
ở lại với ta…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.