TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 179

Tả Tử Thần cũng không chờ nàng trả lời, đứng dậy rời đi. Nàng ở phía

sau ra sức gọi mấy chục mấy trăm lần, hắn thậm chí còn không quay đầu
lại. Trước giờ vẫn luôn là như vậy, cho dù nàng có đối tốt với Tả Tử Thần
cỡ nào, hắn cũng chưa từng nhìn tới nàng, trong lòng hắn vĩnh viễn là Đế
Cơ Đế Cơ Đế Cơ. Giờ đây hắn quên hết thảy, trong lòng vẫn như cũ không
hề có nàng, chỉ có tiểu tạp dịch chẳng biết từ đâu xuất hiện kia mà thôi.

Nàng dường như sinh ra là để bại dưới tay Đế Cơ, bất luận nàng có

gắng sức thế nào, cũng không có ai muốn nhìn tới nàng. Nàng còn chưa
được nếm thử sự ấm áp của tình người, đã phải cảm nhận sự lạnh lẽo của
lòng người; chưa học được cách yêu thương một người, đã hiểu rõ mùi vị
oán hận đố kị khắc cốt ghi tâm.

Huyền Châu gắt gao che mặt, nước mắt theo kẽ tay chảy xuôi xuống

dưới.

Trong lúc nàng ta khóc lóc thương tâm, Phó Cửu Vân đang đứng trước

một sân viện vắng vẻ trống không, sắc mặt tái nhợt. Tả Tử Thần đuổi tới,
thấy tình hình này, lập tức xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ta đi
nơi khác tìm xem.” Thanh âm bỗng nhiên có chút run rẩy, trên đường tới
đây, đã thấy khắp nơi đều là thi thể, có bị đao kiếm chém chết, cũng có bị
lửa thiêu chết, trong đó có thể nào… có nàng?

Phó Cửu Vân dường như cũng có cùng ý nghĩ, cơ hồ trong nháy mắt

đã lao ra cửa, dọc theo đường cũ tỉ mỉ tìm tòi. Chợt thấy trong một bụi cây
bị thiêu trọi lộ ra nửa góc áo màu xám tro, chính là bộ y phục Đàm Xuyên
thường mặc. Trái tim hắn cơ hồ muốn ngừng đập, ngưng thở ôm thi thể
trong bụi cây đã bị thiêu rụi đến độ không ra hình người kia ra, khuôn mặt
thi thể đã bị hủy không còn nhìn ra hình dạng, y phục trên người cũng đã
sớm hóa thành tro, nhưng túi nhỏ đeo ngang hông kia lại kỳ tích không tổn
hại chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.