TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 219

Đàm Xuyên thở dài một tiếng, cất bản đồ rồi vỗ vỗ ngang hông lừa

con, bốn cái chân của nó bước càng thêm vui vẻ, một đường nhảy nha nhảy
nhót xuống núi, trước khi trời tối liền tới một thôn trấn dưới chân núi, lừa
con lập tức hóa thành một tờ giấy trắng, theo gió tản ra.

Đã có tới hơn nửa năm không sống chốn phàm trần, lúc này thấy trên

đường từng đoàn người rộn ràng tấp nập, Đàm Xuyên không nhịn được
một hít một hơi thật sâu, trong gió mang theo đủ loại hương vị: mùi dầu mỡ
của tiệm bánh rán ở góc đường, mùi đắng chát của các tiệm sắc thuốc, mùi
dầu thơm trong các lồng hấp tỏa ra… Đủ loại mùi vị hỗn tạp trộn cùng một
chỗ, đó là mùi vị của hồng trần.

Nàng yêu thích mùi vị này.

Vào nhà trọ, yêu cầu một gian phòng, lúc tiểu nhị dẫn nàng lên lầu

nhịn không nổi quay đầu nhìn tới vài lần, chậc chậc luôn miệng: “Cô nương
xinh đẹp thế này mà lại ra ngoài một mình, đi tìm tướng công sao? Không
biết nam nhân nào có phúc lấy được một cô vợ xinh đẹp như vậy.”

Đàm Xuyên chỉ im lặng mặt không đổi sắc lắng nghe, trước khi vào

cửa đột nhiên hỏi: “Nơi này của các ngươi có bán thịt tươi không? Thịt heo
thịt bò đều được.”

Đại khái là không ngờ một vị cô nương yểu điệu như vậy mà vừa mở

miệng liền nói đến thịt tươi, tiểu nhị sửng sốt nửa ngày mới cười nói: “Có
thì có, nhưng mà cô nương muốn để làm gì? Chính mình ăn sao?” Hắn thấy
Đàm Xuyên khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ yếu đuối, không nhịn được muốn
chòng ghẹo một chút.

Nàng cười cười, nói nhạt: “Không phải ta ăn, là cho nó ăn.”

Nàng chỉ ra phía sau, nơi đó chẳng biết từ lúc nào đã nằm chình ình

một con mãnh hổ cực lớn, bộ dạng vô cùng hung ác, ngáp một cái thật to

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.