TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 221

ăn cơm canh đạm bạc, ngủ cỏ tranh giường đất lạnh lẽo, đối với nàng mà
nói quả thực chỉ là chuyện nhỏ.

Nàng càng ngày càng không giống Đế Cơ, nàng càng lúc càng tự do tự

tại, một trái tim bình thản an tường —— vào giây phút tuyệt vọng nhất,
nàng chưa bao giờ tưởng tượng nổi chính mình còn có thể sống tốt đến vậy,
phụ hoàng mẫu hậu và nhị ca bọn họ, nếu như trên trời có linh, chắc hẳn
cũng sẽ rất vui mừng. Nàng rốt cuộc không còn là Đế Cơ chỉ biết cậy vào
dung mạo cùng ca múa mà lấy làm kiêu ngạo.

Mau chóng tới năm mười tám tuổi, lão tiên sinh từ trần, trước khi qua

đời cho nàng hai viên thuốc trân quý, màu đen có thể thay hình đổi dạng,
màu đỏ chính là thuốc giải. Viết tên và bát tự của người mình muốn biến
thành lên một lá bùa, đốt thành tro uống cùng với nước và thuốc, thay hình
đổi dạng như vậy, ngay cả thần tiên hạ phàm cũng không thể nhận ra. Chỉ
có điều, thứ nhất thuốc này có kịch độc, thứ hai mượn bát tự chính là hành
vi nghịch thiên, trong vòng nửa năm nhất định phải ăn thuốc giải, nếu
không sẽ khó giữ được tính mạng.

[bát tự: tám chữ - giờ, ngày, tháng, năm sinh – mỗi cái hai chữ, tổng

cộng là tám chữ]

Đàm Xuyên từng nghĩ tới chuyện dùng diện mạo hoàng hậu, lớn tuổi

một chút càng không dễ dàng bị người ta phát giác, nhưng bản thân tuổi
vẫn còn nhỏ, nếu như một bà bác đoan đoan chính chính lại đột nhiên cười
duyên như một cô thiếu nữ, thật không tránh khỏi khó xử rồi.

Cuối cùng vẫn là giả dạng A Mãn, thấp tha thấp thỏm co đầu rụt cổ ở

núi Hương Thủ nửa năm, cuối cùng cũng đoạt được hồn đăng.

[hồn đăng: đèn hồn]

Nàng lấy hồn đăng từ trong túi Càn Khôn làm từ da trâu, lật qua lật lại

ở trên tay xem xét. Thấy thế nào nó cũng chỉ là một giá cắm nến bằng đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.