TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 220

dọa cho tiểu nhị kia sợ đến ngây người, miệng đầy răng sắc, sau đó trong
nháy mắt lại đột nhiên biến mất.

Đàm Xuyên vừa lòng nhìn tiểu nhị đang run lẩy bẩy cả người, nhẹ

giọng nói: “Không cần nhiều, mang cho ta hai mươi cân thịt bò, hai mươi
cân thịt heo là được.”

Đóng cửa phòng, rõ ràng nghe tiếng tiểu nhị lộp bà lộp bộp vừa lăn

vừa bò xuống cầu thang, nàng lại thấy buồn cười. Thời buổi này người và
yêu hỗn tạp, nhưng những kẻ trông mặt mà bắt hình dong vẫn còn rất
nhiều, tiểu nhị kia chắc chắn lúc này đang cho rằng nàng loại yêu quái gì
rồi.

Còn nhớ trước kia nàng theo lão tiên sinh học tập lại từ đầu, bởi vì

dung mạo xuất chúng, khó tránh khỏi có người ngấp nghé, hoặc lên tiếng
chòng ghẹo, hay là động tay động chân. Lúc ấy nàng còn nhỏ, chưa từng
gặp phải loại chuyện này, vừa xấu hổ lại vừa phiền muộn. Tiên sinh đem
linh thú mãnh hổ dùng để phòng thân đã theo ông vài chục năm cho nàng,
một khi gặp phải những kẻ bỡn cợt, liền cho mãnh hổ hiện thân. Chiêu này
dùng từ khi mười bốn tuổi cho tới giờ, trăm lần đều linh, làm cho lỗ tai
được thanh tịnh không ít.

Lại nói tiếp, lúc ấy nàng thật sự gây ra biết bao chuyện đáng cười, ví

như mua đồ này nọ luôn luôn quên trả tiền; không chịu chải tóc mà cứ tùy
tiện buộc hai bím tóc xiên xiên vẹo vẹo; lại bởi vì bình thường đều mặc các
loại y phục tơ lụa, lần đầu tiên mặc vải thô, trên người nổi rất nhiều mẩn
đỏ, ngứa tới nỗi vặn vẹo cả người; lần đầu tiên nấu ăn còn không xắt nhỏ
thịt, không biết cho dầu mỡ, cứ thế cho năm cân thịt vào trong nước luộc
nửa sống nửa chín, hại lão tiên sinh ăn tới mức tiêu chảy.

Có điều tuổi dần tăng lên, những chuyện đáng cười nhạo cũng càng

ngày càng ít. Càng về sau, những chuyện linh tinh như mặc y phục vải thô,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.