TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 226

Hắn nhìn cũng chẳng thèm nhìn, lấy từ trong ngực một viên trân châu

ném cho chưởng quầy : “Ta mua nhà trọ mười ngày, đem đóng toàn bộ cửa
lớn cửa sổ, đóng đinh lại, không cho ai ra vào, chuồng chó cũng đừng quên
niêm phong.”

Hắn quay đầu nhìn khuôn mặt có phần trắng bệch của Đàm Xuyên,

cười mỉa một tiếng, thấp giọng thì thầm: “Tiểu Xuyên Nhi, chúng ta, từ từ
hưởng thụ.”

Trong lúc bị xách lên lầu Đàm Xuyên suy nghĩ vô số biện pháp thoát

thân, thế nhưng chẳng cách nào là dùng được. Người này vóc dáng cao lớn
hơn nàng, thân thể cường tráng hơn nàng, bản lãnh tài giỏi hơn nàng, cái
mũi còn thính hơn so với chó, thực muốn quyết tâm trông chừng nàng, dù
cho lập tức mọc ra mười đôi cánh cũng chẳng bay thoát nổi đi.

Bàn tay đang kiềm chế nàng đột nhiên nới lỏng, nàng lui liền ba bước,

đụng phải chiếc giường khó khăn lắm mới ổn định được thân thể, chỉ nghe
“cạch” một tiếng, cửa phòng bị hắn dùng lực sập mạnh, còn rung lên vài
bận. Trái tim nhỏ bé yếu ớt của nàng lập tức không chịu thua kém cũng bắt
đầu đập liên hồi, nghẹn họng trân trân nhìn hắn cười lạnh chậm rãi tới gần,
vừa bước tới vừa cởi áo khoác ngoài trên người.

“… Ngươi, ngươi muốn làm gì?!” Đàm Xuyên vội vàng bảo vệ cổ áo

mình, định lùi về sau, nhưng phía sau hình như là giường, vị trí này quả
thực vô cùng không ổn.

“Ngươi nói xem ta muốn làm cái gì?” Hắn cười đến là hung ác, đai

lưng trên áo ngoài buộc nút thắt không tháo được, hắn hung tợn kéo đứt,
tiếng vải dệt bị xé rách làm cho nàng kinh hồn bạt vía.

“Đừng tới đây! Ngươi đừng tới đây!” Nàng vừa lăn vừa bò, vòng qua

sau cái bàn, ôm đầu kêu to: “Lần trước hiến thân là ngươi nói không thèm!
Lần này không có cơ hội nữa đâu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.