TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 227

“Thế à? Đại nhân ta lại thích luận điệu ép buộc này đấy.” Áo khoác

vung lên, Đàm Xuyên chỉ thấy ngang eo bị thứ gì cuốn lấy, một lực mạnh
mẽ truyền tới, thật sự không thể kháng cự, lảo đảo té ngã trên giường.
Trong đầu nàng trống rỗng, thê lương kêu lên: “Ta đã ba ngày rồi chưa tắm
đó!” Kêu xong cũng không biết sống chết, nhanh chóng nhắm tịt mắt lại
trước, chẳng biết ma trảo của hắn khi nào thì hạ xuống.

Ai dè đợi nửa ngày, người này cũng chẳng hề động tĩnh, Đàm Xuyên

dè dặt mở hé mắt nhìn, lại thấy hắn chỉ cởi áo ngoài, y phục bên trong
không hề rối loạn, đang ngồi xếp bằng ở đầu giường thổi chén trà. Thấy
nàng nhìn lén chính mình, hắn liền giễu cợt: “Đem cái tâm tình hoài xuân
mơ mộng dọn dẹp lại chút đi, nhanh chóng ngồi dậy đàng hoàng cho ta!”

Chẳng biết kẻ xuân tình dạt dào khắp chốn là ai đâu?! Đàm Xuyên lại

lần nữa thầm gào thét trong lòng, con thỏ cũng không nhanh bằng nàng,
oạch một cái liền nhảy dựng lên, ngồi khép nép ở mép giường, cười đến vô
cùng nghẹn khuất: “Cửu Vân đại nhân, ngươi làm sao mà tìm được ta?”

Phó Cửu Vân cũng không trả lời ngay, hắn hơi cúi thấp đầu, vẫn nhẹ

nhàng thổi hơi nóng trên chén trà, có lẽ là bởi vì không cười, hắn nhìn qua
có chút phiền muộn bi thương. Trong lòng Đàm Xuyên phảng phất như bị
thứ gì khuấy động, những cảm giác áy náy hổ thẹn hay lòng cảm kích vốn
luôn bị nàng tận lực áp chế, còn có mảnh tình cảm ái muội nhập nhằng khó
nói rõ, đột nhiên từ một cánh cửa khác chui ra, phút trầm mặc ngắn ngủi
lúc này dường như cũng nhiễm một hương vị ái muội.

“Tới giờ này ngươi vẫn gọi ta là đại nhân sao?” Không đầu không

đuôi, hắn đột nhiên hỏi một câu.

Đàm Xuyên có chút bất an, nhìn chằm chằm những nét hoa văn vụng

về trên cái chén hắn cầm trong tay, giải thích: “Ta gọi vậy quen rồi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.