TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 228

Phó Cửu Vân tỏ ra thờ ơ đối với đáp án này, chỉ lầm lũi uống trà đến

nỗi giống như đang nghĩ ngợi chuyện gì tới mức xuất thần. Đàm Xuyên
vốn cho là hắn chí ít cũng phải ức hiếp làm khó dễ nàng vài lượt, không thì
cũng phải mắng té tát một chầu, vậy mà hắn ngàn dặm xa xôi không biết
dùng cách gì đuổi kịp, lại dường như chỉ để ngồi trước mặt nàng ngẩn
người suy nghĩ.

“Cửu, Cửu Vân…” Đàm Xuyên ho khan một tiếng, bỏ đi hai chữ đại

nhân, gọi thật không được tự nhiên, trên mặt còn giống như có chút nóng
lên, thật là vô dụng, “Về chuyện đó, ngươi rốt cuộc làm sao mà tìm được
ta? Nơi này cách núi Hương Thủ rất xa mà.” Sẽ không phải là trong lúc
nàng không biết, hạ cái chú văn bí mật gì lên người nàng đấy chứ?

Phó Cửu Vân nhìn nàng cười nhạt có phần hung tợn:: “Ngươi đoán

thử xem làm sao ta tìm được ngươi? Tiểu tặc, ngươi trộm được bảo bối gì
rồi?”

Lông tơ cả người Đàm Xuyên đều dựng đứng, vô ý thức nhìn thoáng

qua túi nhỏ da trâu hắn đang nắm trong tay. Chiếc túi này, ngay cả lúc tắm
rửa ngủ nghê nàng cũng không bao giờ rời tay, tự cảm thấy giữ gìn rất cẩn
thận, thật không ngờ vẫn bị hắn nhìn ra sơ hở. Hắn thực sự phát hiện điều
gì rồi sao?

Hắn buông chén trà, cười cười nhìn nàng đoán không ra ý tứ, cười tới

mức làm nàng càng thêm kinh hồn bạt vía, nuốt nước bọt nhìn hắn chậm rãi
tháo dây buộc chiếc túi da trâu, nàng thực sự không thể chịu nổi, nơm nớp
lo sợ nói: “Ấy kìa… Trong túi thực sự không có tiền đâu… Chỉ có chút lộ
phí… không đủ biếu lão nhân gia ngài…”

Phó Cửu Vân chẳng thèm để ý tới nàng, mở chiếc túi thò tay vào lục

lọi, lãnh đạm nói: “Ồ? Thế à? Lộ phí của ngươi thật không ít, đều để cả
trong túi Càn Khôn da trâu này đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.