TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 233

phát ra một tiếng thét chói tai khàn khàn, liều mạng cuộn tròn người lại, ôm
lấy đầu gối chẳng khác nào một kẻ lênh đênh giữa biển khơi sóng trào vớ
được cọc gỗ, liều chết không buông.

Động tác cuồng bạo của hắn ngừng lại, dường như đang kiềm chế

chống đỡ trên người nàng nhìn thật lâu thật lâu, Đàm Xuyên gắt gao vùi
mặt vào chăn đệm, muốn khóc, lại khóc không được, chỉ có thể ôm chặt
đầu gối tựa như một đứa trẻ nhỏ bất lực, bờ vai trần nhỏ bé kịch liệt run lên
từng đợt.

Áp lực trên người biến mất, hắn ở bên giường sột sột soạt soạt, nghe

tiếng động là đang sức thuốc lên vết thương. Áo khoác ngoài rơi trên thân
thể gần như trần trụi của nàng, thanh âm của hắn còn lạnh lẽo hơn băng:
“Đàm Xuyên, ngươi quả nhiên lòng dạ sắt đá, thực khiến ta tự thẹn không
bằng. Ngươi muốn đi, giờ có thể đi, cứ thế trần truồng mà đi đi!”

Hắn có đối tốt với nàng tới cỡ nào chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là

một tiểu đảo nàng thoáng nghỉ chân, không chút lưu luyến liền có thể rời
đi, không chút do dự liền có thể đánh chìm. Tàn nhẫn tới cỡ này, hắn mới
được thấy lần đầu, làm cho người ta hết lần này tới lần khác rơi xuống vực
sâu, cho dù vô số lần ôm nàng vào ngực, trong vực sâu này, cũng gọi không
nổi một lời hồi đáp. Không muốn buông tay, lại bị gai nhọn của nàng đâm
cho thương tích đầy mình, nàng là một nữ tử quật cường vừa làm tổn
thương người khác lại vừa làm tổn thương chính mình.

Phó Cửu Vân cúi người, nhặt túi Càn Khôn của nàng trên mặt đất, bỏ

vào trong ngực mình, lạnh nhạt nói: “Ta sẽ không bao giờ đuổi theo ngươi
nữa, sự thật ta có thể tìm được ngươi cũng là nhờ hồn đăng này, mỗi một
bảo vật tại Dạ Mị các đều có tinh khí thần của ta bám ngụ trên đó. Ngươi đi
đi, hồn đăng ngươi vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng! Ngươi cứ vậy mà đi,
muốn đi chân trời góc biển cũng tùy ngươi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.