TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 251

“Tôi vốn nghĩ, giết ông là vì báo thù cho phụ hoàng mẫu hậu và các

huynh trưởng của tôi. Có điều hiện tại còn phải thêm một điều.” Nàng cầm
mũi tên, thẳng tay rút ra, máu tươi “phụt” một tiếng phun trào, Tả tướng
hơi hơi run lên, phát ra những thanh âm đứt quãng: “Đế… Đế Cơ… Ngươi
không chết… Các ngươi rõ ràng… đều bị chết cháy…”

Nàng gật gật đầu: “Tôi không chết, tôi sống vì con dân Đại Yến tới

tìm ông đòi một cái nợ, nợ máu trả bằng máu.”

Sắc mặt ông ta biến đổi, há mồm muốn cắn đứt lưỡi, để khỏi phải chịu

đựng nỗi thống khổ chậm rãi chờ đợi máu trong cơ thể chảy đến lúc cạn
khô.

Đàm Xuyên lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng chết là xong hết mọi

chuyện, trên đời không có chuyện đơn giản như vậy. Thiên đạo nhân từ, có
luân hồi chuyển thế, tôi lại chẳng được nhân từ đến thế.”

Nàng đột nhiên lấy ra một lá bùa ấn lên đầu ông ta, thấp giọng nói:

“Ông chính là tinh phách hồn người đầu tiên.”

Hồn phách chưa rời cơ thể đã bị lá bùa dẫn ra, hồn đăng thấm máu Tả

tướng, cái nắp trên đỉnh hưng phấn “bụp” một tiếng tự mở ra, bấc đèn hút
được hồn phách hơi hơi sáng lên, hiện ra một ngọn lửa màu lam nhạt. Hồn
đăng không bao giờ tắt, hồn phách dùng để thắp đèn sẽ phải nhận hết khổ
sở đời đời kiếp kiếp, lão tặc phản quốc, kết cục này rất thích hợp với ông
ta.

Đàm Xuyên nâng đốm lửa leo lét dường như khẽ thổi sẽ tắt kia, thấp

giọng nói: “… Ông nợ con dân Đại Yến, ông phải trả.” Nàng đóng nắp đậy,
xoay người rời đi, mãnh hổ đối với hồn đăng đã được thắp lửa thập phần
kiêng kỵ, không bao giờ dám tới gần trong vòng ba thước, đi theo nàng xa
xa phía sau.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.